Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Chương 41: Chương 41




Trước cổng nhà nó là sự xuất hện của 3 chiếc siêu xe với 3 màu sắc khác nhau.Từ chếc xe màu đen u ám nhưng thời thượng,hắn cùng Bảo Nam bước xuống như 2 vị thần(Thần chết ạ?*Cốc!!!*Mày muốn chầu Diêm Vương luôn không?Bọn anh cho 1 vé!)Từ chiếc xe màu trắng trang nhã và lịch thiệp,Vân Anh cùng Gia Huy bước xuống như 2 vị thiên sứ.Từ chiếc xe màu bạc sang trọng và đẳng cấp,nó cùng cậu bước xuống như 2 vị thánh chúa.(Thánh Đức Chúa Trời?*Bốp!!!*)6 con người đều bước vào trong,nơi có 1 cô gái xinh đẹp,quyến rũ đang trưng bộ mặt bà la sát ngồi trong phòng khách.

-Kiều Linh,mày về rồi!Tụi tao nhớ mày lắm có biết không?!!-Nó và Vân Anh không cầm được cảm xúc,chạy ùa đến ôm chầm lấy cô gái kia.

-Tao cũng nhớ 2 đứa mày!Xem ra tụi mày còn béo tròn hơn video call nhỉ?-Kiều Linh vui mừng chẳng kém,vẫn hài hước buông thêm 1 câu nói đùa.

-Đương nhiên,1 ngày 3 bữa,mỗi bữa 3 bát mà lị!-Nó vui vẻ đùa lại.Bầu không khí quanh 3 người đang khá thoải mái,tuy nhiên 1 nhân vật xuất hiện làm nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Kiều Linh bỗng dưng dập tắt.

-Kiều Linh...-Bảo Nam e dè đi sau hắn,cậu và Gia Huy,mặt hơi cúi xuống,chỉ dám khẽ ngước nhìn cô bạn gái,chắc là đang hối lỗi lắm đây!

-Hừ.-Đáp lại vẻ ăn năn chân thành đó của Bảo Nam,Kiều Linh Hừ 1 cái rõ khinh bỉ.

Thấy sự việc chưa gì đã có mùi căng thẳng,3 người con trai đứng ngoài vội giải tỏa bớt đi.

-Kiều Linh à,lâu quá không gặp!-Gia Huy tươi cười với cô gái đang tức giận kia.

-Ờ,lâu quá!Mới tối qua chat thôi mà!-Kiều Linh không thèm quay đầu,giọng nói vô cùng lạnh nhạt.Bình thường cô sẽ vui vẻ chào lại và luyên thuyên cùng đồng bọn cả buổi nhưng bây giờ thì khác,từ khi Bảo Nam cất lời,thái độ cô khó chịu hơn hẳn,không bất kể là với ai.

-Đi máy bay về sau chặng đường dài có mệt quá không?-Khôi Nguyên quan tâm.

-Cái mệt này thấm thía gì với cơn tức giận vì tên mê gái nào đó chứ!-Kiều Linh nói ý bóng.Ai nghe cũng hiểu.Tên mê gái vĩ đại mà cô nàng nhắc tới còn có thể là ai khác ngoài bạn trai cô,Vũ Hoài Bảo Nam.

-Tao mới nghe chuyện.Thật ra hắn ta đâu có bắt chuyện với nhỏ đó trước đâu!-Nó nói.Mục đích chủ chốt là muốn giúp 2 người kia làm lành.

-Thế người ta bắt chuyện là đứng đó nói luôn được à?Có biết tao đứng chờ mỏi chân lắm không?-Giọng Kiều Linh có chút tức giận.Chẳng lẽ tên Bảo Nam còn chưa biết quy tắc sống của cô sao?

-Mày nên suy nghĩ lại đi!Nam không cố ý làm mày bực mà.-Vân Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.Nhưng những lời này làm gì có tác dụng với Kiều Linh cơ chứ?

-Không cố ý bao nhiêu lần rồi?Lần nào cũng lấy mỗi cái lý do cũ rích ấy ra tưởng tao động lòng à?-Cô nàng vẫn giữ thái độ cứng nhắc ấy.

-Kiều Linh à,cho nó 1 cơ hội nữa đi!Sẽ là lần cuối cùng,chắc chắn!-Gia Huy.

-Cách đây không lâu,hắn ta cũng xin tôi cơ hội lần cuối cùng rồi.Không còn cơ hội nào nữa đâu!-Kiều Linh phũ phàng.

Hết lời để khuyên,mấy đứa nó nhăn mặt nhìn nhau.Thảm nhất là Bảo Nam,mặt anh chàng nghệt ra,chả còn cách nào nữa sao?Huhu,Nam mất Linh thật rồi!(Đáng thương đáng thương!)Chợt,hắn lạnh giọng lên tiếng.

-Nếu cậu chịu tha thứ thì thằng Nam sẽ phải làm theo những gì cậu muốn.

Nghe đến đây,Kiều Linh lập tức quay ngoắt lại về phía hắn.Bảo Nam không kìm nổi bất ngờ cũng nhìn về phía hắn.Hắn vừa nói gì?Làm theo những gì Kiều Linh muốn sao?Sơn ơi,mày giết tao thật rồi!

Nó thích thú thì thầm gì đó bên tai con bạn thân Kiều Linh,tiện thể lôi luôn Vân Anh vào cuộc họp hội đồng ngắn.Chẳng biết 3 đứa này nói những gì nhưng sau khi bàn bạc xong,đứa nào đứa nấy còn nở nụ cười ác quỷ làm người ta lạnh toát sống lưng.

-Tôi đồng ý tha thứ cho anh.-Kiều Linh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt của mình.Câu nói này của cô nàng khiến Bảo Nam vui mừng khôn xiết.Tuy nhiên,trên môi chưa kịp nở nụ cười thì câu nói tiếp làm anh lo lắng.-Với 1 điều kiện.

-Điều kiện chi?Cứ nói đi thằng này sẽ đáp ứng hết.Phải không?-Gia Huy nhìn sang thằng bạn,nở 1 nụ cười trìu mến chả ra trìu mến mà đểu cáng chả ra đểu cáng.

-À à...Ừ.Miễn sao Kiều Linh quên chuyện vừa rồi đi thì được.-Ngoài miệng Bảo Nam nói vậy nhưng trong lòng lại bất an vô bờ.Điều kiện của Kiều Linh là gì đây?Trồng cây chuối?Viết 100 cái bản kiểm điểm?Chắc chắn 1 điều là sẽ rất oái oăm.

-Anh sẽ phải làm theo những gì tôi sai bảo trong vòng 1 tháng.Mà không đơn giản chỉ vậy.Anh phải phục vụ theo yêu cầu của 5 đứa đây mỗi đứa một ngày,những ngày còn lại là tôi.Được không?-Kiều Linh đưa ra điều kiện.Nó và Vân Anh bụm miệng cười.Hắn,cậu và Khôi Nguyên lúc đầu khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười khúc khích.Duy chỉ Bảo Nam mắt chữ A miệng chữ O.Thế này khác gì osin chứ?

-Vậy Nam phải làm giúp việc cho mọi người sao?-Giọng nói của Bảo Nam nghe thật tội nghiệp.

-Đúng,nếu nói sang hơn thì là osin.Những người này có công thuyết phục tôi giúp anh nên phải trả ơn người ta chứ nhỉ?Có được không?-Kiều Linh.

-Được.-Bảo Nam đau khổ trả lời.Tụi nó cười lên vui sướng.Nam ơi,xác định là rơi vào tay bọn này thì số thảm rồi nha!Hahaha!

___________________

Tối đó cả đám ở LC Restaurant ăn mừng cặp đôi Linh-Nam trở về.Cứ tưởng các vị pama sẽ bất ngờ lắm,ai ngờ có 2 người nào đó quê ra trò khi các vị ý đều đã biết cả từ trước.Coi như vụ này Kiều Linh và Bảo Nam thất bại đi,nhưng dù gì cũng làm mấy đứa bạn kia ngạc nhiên thì thành công được một phần rồi!Ừ,họ biết họ giỏi mà!(Tự an ủi bản thân)Để lũ trẻ có không gian riêng tư tâm sự,các vị pama chu đáo ăn cơm tối ở nhà và không làm phiền lũ trẻ.Nhờ đó mà đứa nào đứa nấy tự nhiên hơn,nói chuyện thoải mái hơn,đương nhiên là hoạt động miệng nhiều hơn nữa.Chủ đề buôn dưa lê bán dưa chuột của 7 con người này là ư?Hm,có thể nói là chủ đề tổng hợp,đa thể loại.Nào là phim ảnh,thể thao,ôn lại kỉ niệm xưa,...v...v...Nhưng phổ biến nhất,được nhắc đến nhiều nhất là câu chuyện sáng nay.Điều đó làm ai kia chỉ biết cúi gầm mặt,vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng biết làm gì được?

-Bảo Nam,cậu thật mê gái!Tôi mà có thằng bạn trai như cậu thì hắn chắc chắn sẽ không được sống yên đâu!-Nó nhìn Bảo Nam bằng cặp mắt giết người,thẳng thắn nêu lên quan điểm của mình làm công sức sáng nay bỏ ra hơi uổng.(Các bạn có hiểu ý của mình không?)

-May cho cậu là có cái điều kiện nhá!-Vân Anh vội chữa thêm vào câu nói của nó,con bạn Linh Chi iu quí và thầm trách trong lòng:Con dở hơi này,nói vậy không sợ Kiều Linh bị kích động rồi đòi chia tay Bảo Nam sao?Như thế thì sáng nay là công cốc à?Thật hết nói nổi!

-Biết rồi!-Bảo Nam trả lời như cáu người ta.Qua giọng nói có thể thấy anh chàng đang xấu hổ cực độ.

-Giang sơn thay đổi,bản tính khó rời.Xem ra bao năm không gặp mày vẫn mê gái như thường.-Khôi Nguyên trêu chọc,chép miệng rồi lắc đầu vờ ngán ngẩm.

-Đúng,hơi thất vọng khi có thằng bạn như mày!-Gia Huy cũng diễn sâu tỏ vẻ chán nản,buồn(cười).Câu nói này Chạm đáy nỗi đau của ai kia khiến ai kia không nhịn nổi nữa mà gắt lên:

-Thất vọng thì nghỉ chơi với nhau đi!!!!!-Bảo Nam bức xúc to tiếng.Gia Huy hiểu ý khoá miệng ngay tức khắc.Đùa tí thôi,sao nhạy cảm dữ?!!(Nỗi khổ của người ta mà lị!)

-Osin trật tự!-Giọng nói quyền lực này còn của ai khác ngoài cô bạn gái Kiều Linh cơ chứ?

Hiệu quả là Bảo Nam ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai là bao.Hừ,mấy thằng bạn thích chọc khoé người khác!Tao ghim tao ghim!

Không khí chìm vào im lặng trong 2 phuta.Lúc này,hắn mới băng lãnh cất lời:

-Ăn uống xong rồi,osin đi rửa bát đi chứ nhỉ?

-Tao?-Bảo Nam mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.

-Ở đây còn thằng osin nào khác nữa không?-Hắn vẫn lạnh tanh không một cảm xúc.Nhưng là bạn lâu ngày,tụi nó biết hắn đang thích thú thế nào.

-Ơ,nhà hàng này có nhân viên mà!Với lại ngày mai tao mới phải thi hành công vụ chứ!-Bảo Nam gân cổ lên cãi.

-Trước sau cũng như nhau,đi rửa bát đi!-Kiều Linh lãnh đạm.Lập tức,khuôn mặt đáng thương của Bảo Nam hướng về phía cô nàng.

-Kiều Linh à!-Bảo Nam rơm rớm nước mắt.

-Muốn ta chia tay nhau từ đây sao?-Kiều Linh.

Hết cách,Bảo Nam đành phải bước xuống nhà bếp cùng 1 chiếc xe đẩy đựng đống bát đĩa.Khỏi nói cũng biết,gương mặt anh đáng thương đến nhuờng nào.Huhu,đường đường là một đại thiếu gia cao môn lệnh tộc mà phải đi làm osin cho người ta sao?Nhục chết mà!

_______________

Bảo Nam rửa bát với biểu cảm thất thần.Chao ôi,lần đầu tiên làm đó!Chưa bao giờ thấy căm thù cuộc đời này như bây giờ.Hic hic nhục nhã quá!

-Nhìn gì mà nhìn?Không thấy mỏi mắt à?-Bảo Nam cáu gắt với mấy anh chị đầu bếp vì cứ chăm chăm 2 con mắt vào anh chàng.Cũng phải,sinh vật lạ ngàn năm mới được ngắn một lần mà,tránh sao nổi tò mò.

Sau câu nói đó của anh chàng,ánh mắt của mọi người tản đi,mấy cô phục vụ xuống lấy đồ ăn đang tranh thủ chụp hình cũng phải dẹp ngay trong tích tắc.Đơn giản là vì nhà anh quá quyền lực.Nhưng trai đẹp không chụp hình để về ngắm cũng thấy tiếc thật.Chậc chậc!

-Rửa bát hộ tôi đi!-Bảo Nam bỗng thay đổi ngữ điệu.Từ bực dọc sang dịu dàng bất ngờ.Trời ơi,ngọt thế này ai lại khônh đồng ý chứ?Tuy nhiên...đời không như là mơ.

-Xin lỗi anh,cô chủ và các bạn của cô ấy không cho chúng tôi giúp đỡ anh.Vậy nên...-Mấy cô đầu bếp và phục vụ trả lời đầy tiếc nuối.Họ muốn san sê công việc với Bảo Nam lắm,nhưng lệnh của con gái giám đốc nào khán cự được?

-Hừ!-Bảo Nam hận số phận mình hẩm hiu.Sinh ra chưa nhìn thấy hạnh phúc đã gặp phải bất hạnh.Trong vài giây lẩm bẩm nguyền rủa cuộc đời,không may anh bất cẩn và...

Xoang!!!!!

__________________

Bảo Nam rụt rè về phòng đám bạn bạn,lòng ngập tràn sự lo lắng.Không biết đưa chừng ấy tiền đã đủ bịt miệng họ chưa nhỉ?Eo ôi,nghĩ thấy cảnh Linh Chi phát hiện thôi mà ớn sườn rồi.Thần linh ơi,xin người che chở cho con!

Cạch!-Bảo Nam mở cửa phòng,không có lấy một bóng người.6 đứa tụi nó về trước rồi sao?Càng tốt,càng đỡ lo bị phát hiện.

Anh chàng quay gót bước đi.Vừa đi vừa suy nghĩ,mặc dù đã đưa tiền bịt đầu mối nhưng anh vẫn lo lắng cho tương lai của bản thân nếu nó biết được chuyện tối nay.Một câu chuyện cực kì kinh dị,có thể ảnh hưởng đến sự sống còn của Bảo Nam.Chuyện đó là chuyện gì?Để biết được thông tin chi tiết,các bạn hãy đón đọc chap tiếp theo nhé!Bye!

_______Hết chap_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.