Tùng tùng tùng...-Tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc vang lên cũng là lúc tụi nó từ dưới canteen trở về.Hầu hết tất cả các học sinh lớp 11A1 đều đã có mặt đầy đủ trong phòng học,chứng tỏ cuộc hội thoại giữa hắn và Camellia đã kết thúc.4 đứa nó bước vào lớp oai phong như những vị thần kéo quân ra trận,ánh hào quang chói lọi xung quanh thật khiến người ta phải xuýt xoa,không khỏi cảm thán và ngưỡng mộ.Nhìn về phía cuối lớp dãy giữa:Hắn vẫn vậy,tai đeo headphone,mắt nhắm hờ.Tuy nhiên,có vẻ hắn không dựa hẳn vào ghế và dường như khoảng cách giữa bàn nó & hắn với bàn Camellia đã được nới rộng.Còn cô,vẻ mặt thất thần,trầm lắng,2 mắt đỏ hoe như vừa khóc trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tươi cười lúc nãy.Rốt cuộc,hắn và Camellia đã xảy ra chuyện gì trong quá trình tụi nó lượn xuống canteen?
-Nước!-Hắn băng lãnh lên tiếng làm nó thoát khỏi những dòng suy nghĩ vẩn vơ.
-Đó!Tại canteen đông khách nên...-Nó vừa đi đến vừa ném chai nước cho bạn tảng đá ngồi cùng bàn.Chưa kịp giải thích hết câu đã bị hắn nhảy vô họng nói tiếp:
-Tại tụi cô lo cho bao tử của mình trước nên hết giờ ra chơi mới vác xác về?-Ngữ điệu lạnh lùng,thản nhiên này mang đậm thương hiệu Hoàng Khánh Sơn.
Mặt nó tái mét như bị nói trúng tim đen.Tụi cậu đứng đằng sau cũng không ngoại lệ,cười hì hì đầy gượng gạo.Ngại ghê,lại bị hắn đoán trúng rồi!
-Thì sao?May nhờ có tôi mà bây giờ anh còn có nước uống nhá!-Dù đang trong thế bị động nhưng nó vẫn tỏ ra cứng miệng.
-Oai nhỉ?Với thái độ thiếu trách nhiệm này tôi có nên tiết lộ bí mật giữa 2 chúng ta cho mọi người không?-Hắn mỉa mai rồi giở giọng bá đạo trêu chọc nó.Lập tức,ý đồ của hắn phát huy tác dụng.
-Anh muốn chết à?-Nó một lần nữa ghé sát bịt miệng hắn lại,nhỏ giọng cảnh cáo.Tuy âm lượng không lớn nhưng sát khí bao quanh có thể giết chết 1 con heo mà không cần cắt tiết.Nhìn gương mặt hoàn mỹ,biểu cảm tức giận vô cùng đáng yêu của cô gái đối diện đang sát sàn sạt trước mắt mình,chắc chẳng ai biết hắn đã khẽ mỉm cười đằng sau bàn tay mịn màng của nó.
Khung cảnh ám muội này thật khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.Vân Anh và Gia Huy nhìn đôi bạn trẻ kia thể hiện tình củm rồi quay qua nhìn nhau cười hí hí,cậu có chút không thoải mái và tò mò muốn biết rốt cuộc giữa nó và hắn có bí mật gì.Một trường hợp nữa khó tiếp nhận được hành động đáng ngờ này giống cậu là Camellia.Cô thấy ánh mắt đắm đuối mà đôi trai gái kia trao nhau,trong lòng không ngừng nhức nhối.Cô bạn tên Linh Chi này quả thật không bình thường.Lần đầu tiên Camellia thấy hắn nói nhiều tới vậy trước 1 người con gái,thoải mái trêu đùa người con gái ấy không chút lạnh lùng,khó ở.Nguyễn Nhật Linh Chi,cậu đã lập nên kỳ tích!
Những gì hắn nói lúc giờ ra chơi,giờ đây lại vẳng vặng trong tai cô đến khó chịu.Nhìn người con trai năm nào nói đùa vui vẻ bên một cô gái xa lạ,Camellia cảm thấy đau đớn vô cùng.Sao hồi đó anh không nói với cô quá 10 từ,không bao giờ nhìn cô âu yếm,nở nụ cười dịu dàng với cô dù chỉ một lần?
Chúng ta...ngay từ đầu đã chẳng là gì của nhau...Tôi và cô bây giờ đã có 1 cuộc sống mới,2 thế giới riêng biệt,những công việc muốn thực hiện,những đam mê cần theo đuổi.Hi vọng cô tôn trọng cuộc sống riêng tư của tôi,từ bỏ những tưởng về câu chuyện giữa tôi và cô.Tôi,chưa bao giờ xem cô là 1 thành phần tất yếu trong cuộc sống.Ngày ấy,cô luôn lẽo đẽo theo tôi,luyên thuyên bên tai tôi tình yêu là gì,định mệnh là gì.Nhưng xin lỗi,tôi không hiểu,cũng không cần hiểu.Tôi không thích cô.Trước đây như thế,bây giờ vẫn vậy.Mong cô đừng nuôi dưỡng hi vọng gì đó về tôi.Xin lỗi!-Từng lời nói,cử chỉ và cả nét mặt của hắn Camellia đều nhớ như in.Hắn nói với cô hơn những 10 câu,100 từ lận kìa!Tuy nhiên,nói nhiều như vậy thì còn có ích gì khi những lời nói đó như ngàn mũi dao đâm đâm mạnh vào trái tim cô?Vẻ mặt điềm đạm hơn,giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng thà hắn cứ lạnh lùng như cục đá,kiệm lời như mọi khi thì chắc cô đã không đau đến thế này.Rỉ máu,con tim bé nhỏ của cô đã và đang rỉ máu rất nhiều kể từ lúc hắn buông những lời phũ phàng ấy,cộng thêm hình ảnh thân thiết với Linh Chi,đây chẳng khác nào 1 liều thuốc độc hạng nặng giết chết tình yêu mong manh trong cô.
Khánh Sơn,anh muốn em buông tay?Anh nhẫn tâm khiến những hi vọng của em tan nát mà không hề hối lối?Anh muốn chuyện đôi ta chưa bắt đầu lại đã 1 lần nữa kết thúc?...Không!Anh mới là người nên từ bỏ suy nghĩ ấy đi thì có!Khi quyết định về nước để gặp anh,em cũng đã xác định được mục tiêu của mình là phải chinh phục được anh rồi!Đừng hòng làm em nhụt chí nữa.Thay vào đó là chuẩn bị tinh thần để không bị sự cuốn hút của em làm cho phát điên đi!Vì anh,em sẵn sàng bất chấp tất cả,dù cho sau này có trở nên xấu xa,ghê tởm đến nhường nào,em cũng nguyện đánh đổi.Hoàng Khánh Sơn,anh nhất định sẽ thuộc về em!-Nghĩ rồi Camellia khẽ nhếch môi cười.1 nụ cười nửa chính nửa tà trên gương mặt còn hơi tèm nhem nước mắt thật quyến rũ,nhưng cũng thật nguy hiểm.Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào hắn.Rồi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
______________
Hôm nay chỉ có mỗi 5 người:Nó,hắn,cậu,Vân Anh và Gia Huy cùng đi học về trên con đường quen thuộc.Đã thế còn là đi bộ 100% đó nha!Anh Bảo Nam và chị Kiều Linh được miễn đón đưa,tranh thủ có thêm thời gian hẹn hò.Không phải vì lòng tốt bụng của tụi nó lớn lao tới mức đó mà là vì 2 lí do:
1.Đám học sinh háo sắc cả nam lẫn nữ trong cái trường này mà thấy thêm cặp đôi hotboy-hotgirl kia nữa chắc loạn mất.Lối đi chật cứng,tiếng hò hét long trời lở đất không khiến người ta tử vong vì ngộ độc thính giác thì cũng khiến người ta bị điếc forever,thà uống thuốc ngủ rồi chết còn hơn bị tra tấn kiểu này.Hức hức,mình tụi nó thôi là đủ rồi,không chất chứa thêm phiền phức!
2.Nếu 2 con người đấy mà biết Khiết Ngọc Trà-Camellia hay còn được gọi là tình cũ của hắn vừa chuyển đến Royal School thì có lẽ 1 đứa chết do suy tim tại chỗ,1 đứa la làng làm rùm beng lên hết mất thôi!Phải,tại tin chấn động quá mà.Tụi nó hiện tại còn chưa thích ứng kịp chứ huống hồ gì cặp đôi nhiều chuyện kia.
Vậy nên,bao gồm cả 2 lí do,tốt nhất cho vợ chồng người ta ở nhà.
-Sắp thi rồi,bài học nhiều quá,đau đầu ghê!-Gia Huy chán nản nói.
-Ừ,nhưng đành phải chấp nhận chứ biết sao giờ.Gia Huy cố lên!-Vân Anh đưa tay lên cổ vũ.Gia Huy làm điều tương tự đầy quyết tâm cũng như khích lệ cô gái nhỏ đang đứng cạnh,khuôn mặt tươi cười quên hết vẻ ủ rũ ban nãy:
-Vân Anh cũng cố lên!!!
-Ừ!-Rồi sau đó đôi bạn trẻ cười thật tươi với nhau.Thoáng chốc không gian ngập tràn trong toàn màu hồng.
-Ông bà bớt ngọt dùm tôi!-Nó và 2 người con trai phía sau mệt mỏi định cứ thế không nói gì nhưng hành động của couple Anh-Huy lại không cho phép 3 đứa im lặng.Nó đại diện hội Ép Ây nói.
-Phải,tính đóng phim Hàn cho tụi tui coi à?We don't need!-Cậu cũng hưởng ứng theo nó,đưa 2 tay lên gạch chéo.
-Ngứa mắt.-Hắn lạnh lùng,ngắn gọn phán nhưng lại đầy đủ và chuẩn xác vô cùng.Ôi!Tiết kiệm được biết bao nhiêu nước bọt!
Và thế là 2 anh chị kia thôi ngay hành động hại mắt những ai đang ế,biết thân biết phận không nói gì,không làm gì cũng như chẳng dám nhìn nhau,chỉ biết bước đi theo tụi nó.Ừm,tốt!Đúng là cặp đôi hiểu chuyện!
-Tuần tới nữa là thi học kì,tụi mình cũng nên ôn luyện chăm chỉ đi chứ nhỉ?-Cậu nói.
-Ừm,có thể nó chẳng là gì so với trình độ của chúng ta nhưng tốt nhất là không nên chủ quan.-Nó gật gù tiếp lời.
-Phải,vậy chiều nay cùng nhau đến thư viện đi!Học nhóm để giúp đỡ lẫn nhau những điểm nổi trội hay yếu kém.-Vân Anh ra ý kiến.
-Nhất trí!-Cả đám.
______________
Chiều hôm ấy...
Hả?Mày cho tao nghỉ á?Thật không vậy?!!!-Bảo Nam như không tin vào tai mình khi từng lời từng chữ người đầu dây bên kia chiếc điện thoại nói những lời kinh thiên động địa.
-Ừm-Hắn băng lãnh trả lời.
Oh yeah!!!Mơn mày nhiều lắm!!!Ai cho tao nghỉ tao còn tin chứ mày tha không hành tao cứ như con cá bay lên trời á!-Bảo Nam mừng quýnh cảm ơn hắn.Không cần gặp cũng biết tên này chắc đang nhảy lên nhảy xuống vì sung sướng như bị bệnh...động kinh rồi.
-Hôm sau làm bù là được!-Hắn dửng dưng nói.
...-Nụ cười trên môi Bảo Nam dập tắt,hạnh phúc chưa được bao lâu vì hắn đã bị tạt một gáo nước lạnh cũng chính bởi hắn.-Tao biết ngay mày không có ý tốt mà!Làm sao mày có thể bỏ qua cơ hội hành hạ thằng bạn tội nghiệp này chứ?-Anh chàng trách móc hắn.Giọng nói giận hờn,uất ức xen lẫn tủi thân thật khiến người ta mủi lòng mà!(Đương nhiên là trừ những đứa bạn iu quí)
-Vậy mày muốn vác xác đến đây ngay và luôn?-Hắn nói giọng hăm dọa.
Ấy đừng,đã làm phước thì làm phước cho trót.Hì hì,chiều nay tao lại được tranh thủ cùng Kiều Linh đi xem phim!À mà tụi mày có việc gì thế?-Bảo Nam tò mò.
-Học.-Hắn trả lời gọn lỏn.
Hả?!!
-Cúp đây!-Nói rồi hắn tắt máy luôn để thằng bạn ở đầu day bên kia chưa kịp tiêu hóa hết câu.Quay sang 3 con người đang đứng đằng sau.
-Ổn rồi?-Cậu.
-Ừ.-Hắn.
-Vậy thì tốt rồi!Giờ chúng ta chỉ còn mỗi việc...-Vừa nói,Vân Anh vừa ái ngại hướng mắt lên căn phòng trên tầng 2 của căn nhà to lớn trước mắt.
-Coi bộ đây mới là việc quan trọng nhất.Vân Anh lát nữa vất vả rồi!-Gia Huy nhìn Vân Anh cười cười thấy khổ thân thay.
Cả đám thở dài,cái việc hệ trọng đó nằm ở cái con người đang nằm trên căn phòng kia,nơi Vân Anh vừa hướng mắt tới.Xem ra việc này không chỉ một mình cô mà cả đám phải cùng khổ!=='