Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 13: Chương 13




Edit: La Na

Ngày Trần Yên Thực xuất viện, vì có Tạ Cảnh Thâm ở đây, nên ba Trần mẹ Trần không đến bệnh viện, ở nhà chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, chờ bọn họ trở về.

Ở trên xe Tạ Cảnh Thâm nhắc lại lời bác sĩ một lần nữa cho Trần Yên Thực nghe: "Ăn thức ăn nhẹ, phải ăn nhiều loại hoa quả, quan trọng là phải luôn giữ cho tâm trạng vui vẻ, không được quá kích động, bình thường còn phải vận động phù hợp..."

"Biết rồi biết rồi, anh nói nhiều thật đấy."

"Em có nghiêm túc nhớ hay không?"

"Yên tâm, em đối với cục cưng cũng rất chú ý."

Tạ Cảnh Thâm im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Sớm chuyển qua ở cùng anh một chút đi, em ở một mình anh không yên tâm lắm."

"Ba mẹ em đều ở nhà, đâu phải chỉ có một mình em đâu."

"Nhưng thấy em, anh sẽ yên tâm hơn một chút."

Trần Yên Thực xùy xùy: "Tạ Cảnh Thâm, anh nhất định là một người cha tốt."

Tạ Cảnh Thâm quay đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn cô một cái.

Trần Yên Thực tiếp tục nói: "Anh xem cục cưng còn chưa sinh ra, anh đã lo cho nó như vậy, chờ nó sinh ra rồi, không phải là càng quan tâm hơn sao?"

Tạ Cảnh Thâm im lặng, kỳ thực anh tương đối muốn nghe cô nói "Tạ Cảnh Thâm nhất định anh sẽ là một người chồng tốt", nhưng hiển nhiên trong mắt cô, anh chỉ là ba ba của con cô, còn không được tính là người yêu của cô.

Tiễn Trần Yên Thực về nhà, đương nhiên là ba Trần mẹ Trần giữ Tạ Cảnh Thâm lại cùng nhau ăn cơm.

Ba Trần vẫn là thái độ ôn hoà, còn mẹ Trần dĩ nhiên là đã coi Tạ Cảnh Thâm là con rể rồi.

Trên bàn cơm, mẹ Trần gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Tạ Cảnh Thâm: "Ăn nhiều một chút nhé Tiểu Tạ, mấy ngày nay chăm sóc Trần Yên vất vả rồi."

Trần Yên: ... Cô là phụ nữ có thai đó, cô cũng vất vả đấy có được không vậy?

"Đây là bổn phận của con, nhưng còn Trần Yên, vất vả rồi."

Trần Yên Thực: ... Được rồi, cô có một người chồng sắp cưới rất biết săn sóc.

Khuôn mặt mẹ Trần tươi cười nhẹ nhàng nhìn hai người, thật sự là càng nhìn càng xứng đôi: "Tiểu Tạ à, con nói con là bạn học trung học của Trần Yên đúng không."

"Dạ, tụi con từ tiểu học đến trung học đều là bạn học."

Mẹ Trần lắp bắp kinh hãi, ba Trần cũng sửng sốt.

"Vậy là hai đứa đã quen nhau nhiều năm rồi."

"Dạ." Tạ Cảnh Thâm nhìn nhìn Trần Yên Thực, đặt đôi đũa xuống, kéo tay cô, "Con với Trần Yên quen nhau đã lâu, đều rất quen thuộc lẫn nhau, tụi con cũng nghiêm túc lo lắng về vấn đề kết hôn, hi vọng chú thím có thể đồng ý."

Đương nhiên mẹ Trần không có gì không đồng ý, cười hề hề gật đầu: "Đương nhiên là phải lấy ý kiến của bản thân tụi con, ý kiến chúng ta đều là thứ yếu, dù sao cùng nhau sống cũng là tụi con."

"Cảm ơn thím."

Sắc mặt ba Trần đã không còn lạnh nhạt như trước, đặt đôi đũa xuống, nhìn Trần Yên Thực: "Theo ba."

Trần Yên Thực nhận mệnh theo ba Trần vào thư phòng.

Lúc Tạ Cảnh Thâm qua, anh kéo kéo tay cô, Trần Yên Thực có chút thất thần, quay đầu nhìn anh một cái, trong lòng vốn không yên nhất thời cũng yên hơn phân nửa.

Vào thư phòng, Trần Yên Thực đóng cửa, ngoan ngoãn đứng trước mặt cha, như một đứa trẻ phạm sai lầm.

Trước khi ba Trần mở miệng, hai tay cô nắm lấy vành tai mở miệng trước: "Là lỗi của con, nhưng lần này con nghiêm túc đó ba, thật sự con muốn kết hôn cùng anh ấy, trước kia không phải ba cũng thích anh ấy đó sao? Còn thường xuyên khen anh ấy nữa mà." Dứt lời nhướng mắt, giống con thỏ nhỏ dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua Trần ba.

Lý trí mà nói thì ba Trần cũng đồng ý cho bọn họ, dù sao trừ cách đó ra cũng không còn cách nào, chuyện con gái chưa chồng mà có con khiến ông hơi buồn, giờ phút này cũng chỉ có thể than một tiếng: "Con nghĩ được lắm, đã đến nước này, ba cũng không thể phản đối tụi con kết hôn được."

Trần Yên Thực lộ ra ý cười: "Cảm ơn ba."

"Bác sĩ Tạ là người không tệ, mẹ con với ba cũng vừa lòng cậu ấy, nhưng việc làm này vẫn là thiếu suy xét, ba chỉ lo con gả đi như vậy sẽ bị thiệt thòi, con có biết trong nhà bác sĩ Tạ làm cái gì không?"

"Một nhà bọn họ đều là bác sĩ, ba mẹ anh ấy là giáo sư đấy, đại học H."

"Đó không phải đại học con học sao?"

"Dạ, nhưng bộ phận y học nằm riêng một khu, không ở cùng với tụi con, con cũng chưa từng gặp, nếu có gặp qua thì bây giờ cũng không nhớ rõ."

"Nhà người ta đều là người giỏi giang con qua đó nhỡ bị tủi thân thì sao?"

"Ba, sao ba lại có ý nghĩ này? Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học H đó có được không? Hơn nữa ba thấy con là người dễ chịu tủi thân à? Ba mẹ anh ấy mọi người rất tốt, lúc con nằm viện, ba mẹ anh ấy còn ghé thăm nữa, ở chung rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng không ở với ba mẹ."

"Cái này được, là ba suy nghĩ nhiều."

Trần Yên Thực đi qua ngồi xổm bên người ba Trần: "Ba, ba nói cái gì vậy? Con biết ba đau lòng cho con mà."

"Cũng đã lớn rồi, làm mẹ người ta rồi mà còn làm nũng à?"

"Hắc hắc, không phải ba thích bộ dáng này của con à?"

Khóe miệng ba Trần cũng nở nụ cười: "Trần Yên à, con nói cho ba biết, con có thích bác sĩ Tạ không?"

Trần Yên Thực cân nhắc một chút, đương nhiên cô không thể nói không thích, đành phải mở miệng: "Thích chứ ạ."

"Thích là được rồi, ba thấy tình yêu của tụi trẻ tụi con chỉ là treo trên bờ môi, nhưng ba với mẹ thấy, tìm một người có thể sống với nhau được mới là quan trọng, bác sĩ Tạ ba rất yên tâm, ba già rồi, có bác sĩ Tạ chăm sóc con, coi như cũng trút được nỗi băn khoăn rồi."

"Ba, ba nói cái gì thế? Ba còn phải nhìn cháu đích tôn ba lớn lên, ôm cháu chắt nữa đó."

Ba Trần gõ trán cô một cái: "Nói bậy, là cháu ngoại, đây là cháu đích tôn nhà họ Tạ."

"Cái gì chứ, là con sinh ra đó, để nó theo họ Trần của con."

"Bậy bạ, bao nhiêu tuổi rồi? Còn không hiểu chuyện như vậy."

Trần Yên Thực ngoan ngoãn ngồi lại, sờ lỗ tai, tỏ vẻ bản thân đã nghe lời rồi.

"Đi ra ngoài đi, bác sĩ Tạ còn đứng bên ngoài."

Trần Yên Thực đứng lên giúp ba Trần đi ra ngoài.

Tạ Cảnh Thâm với mẹ Trần đang ngồi trước bàn, hình như tán gẫu rất vui vẻ, thấy bọn họ bước ra, Tạ Cảnh Thâm vội vã đứng lên: "Chú."

"Ngồi đi."

Trần Yên Thực ngồi xuống cạnh Tạ Cảnh Thâm, ngón tay bên dưới giơ chữ V ra với anh, Tạ Cảnh Thâm bật cười trong lòng, cô thật đúng là không khác gì, ừm, không đúng, có khác một chút, thời gian đã mài đi một chút đáng yêu của cô gái nhỏ, anh nhìn ngón tay thon dài mảnh khánh, móng tay cắt gọn chỉnh tề, anh rất muốn cầm nó lên hôn một cái.

"Bác sĩ Tạ à."

Tạ Cảnh Thâm thu ý nghĩ kiều diễm trong đầu lại rất nhanh: "Chú cứ gọi tên con đi ạ."

Ba Trần nhìn thoáng qua mẹ Trần, mẹ Trần cũng một mặt trách cứ nhìn ông, sắp trở thành con rể rồi, mà còn gọi bác sĩ Tạ cái gì.

"Ờ, Tiểu Tạ à, thực ra chú luôn xem trọng con, tuy rằng việc con làm lần này khiến chú có chút không vui, nhưng Trần Yên đã thích con, con cũng hiểu đấy, chú với mẹ nó cũng yên tâm, tụi con kết hôn, chú thím làm người lớn đương nhiên cũng vui mừng khi việc thành."

Lúc Tạ Cảnh Thâm nghe được hai chữ “thích con” có cảm giác được yêu thích mà lo sợ, quay đầu nhìn Trần Yên Thực, Trần Yên Thực cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh nở nụ cười nhẹ, ánh mắt rất sáng, tươi cười trong suốt, anh biết là bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ người này chỉ nói vui với ba cô mà thôi.

Mẹ Trần cũng hát đệm một bên, dường như sợ ba Trần đổi ý: "Đúng vậy, tụi con tính thế nào? Muốn làm hôn lễ thì vẫn nên làm trước cuối năm."

"..."

Trần Yên Thực yên lặng ăn cơm một bên, nghe bọn họ thảo luận chuyện chung thân đại sự của bản thân...

Sau đó Tạ Cảnh Thâm về nhà, Trần Yên Thực đưa anh xuống lầu, cả người được bao bọc kĩ lưỡng, một người đi trước sôi nổi, hoàn toàn không giống một cô gái 28 tuổi, nhưng mà, hình như tâm trạng cô tốt lắm.

Tạ Cảnh Thâm đi phía sau cô vài bước, tâm tình anh cũng rất tốt.

Ước chừng anh có thể đoán được vì sao Trần Yên Thực lại vui vẻ như vậy, nhưng vẫn hỏi ra miệng: "Sao em vui vậy?" Tâm lý mấy người đang yêu đều giống nhau, hi vọng được nghe cô nói nhiều hơn một chút, chẳng sợ lời này không dùng được.

"Cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, đương nhiên là vui vẻ."

"Là sao?" Tạ Cảnh Thâm bước lên dắt tay cô, "Đi cẩn thận."

"Biết rồi, đại bác sĩ Tạ."

Trong tiểu khu có mấy đứa trẻ đang đùa giỡn, Tạ Cảnh Thâm kéo cô cố gắng đi vòng qua đám trẻ, để khỏi bị đụng vào, Trần Yên Thực đi sau lưng anh, nghĩ rằng về sau cứ cùng anh sống như vậy cả đời cũng không tệ, nếu, không trái lời.

"Tạ Cảnh Thâm, bây giờ em phải chuyển qua ở với anh à?"

"Ừ."

"Bên đó có mấy phòng ngủ thế?"

"Không phải em đã qua rồi à?"

"Em không chú ý..."

Tuy Tạ Cảnh Thâm có chút không rõ lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hai phòng, một phòng ngủ chính, một phòng khách."

"Chúng ta tách ra ngủ đi."

Tạ Cảnh Thâm ngừng bước: "Vì sao?"

"Em không quen ngủ chung với người khác."

"Bây giờ em là phụ nữ có thai, sẽ rất vất vả, nếu tách ra ngủ, buổi tối em không thoải mái anh cũng không thể nào biết được, hơn nữa chúng ta phải sống với nhau cả đời, em cũng phải làm quen thôi."

"Cả đời thật dài, anh có thể cam đoan bản thân không gặp người trong lòng rồi sau đó ly hôn không?"

Sao lại nhắc tới đề tài này? Tạ Cảnh Thâm có chút đau đầu: "Sẽ không, anh sẽ không ly hôn, trừ phi em có ý muốn ly hôn, em sẽ sao?"

"Em không dám cam đoan."

Anh biết từ miệng cô chẳng nghe được câu nào hay.

Nắm tay cô tiếp tục đi, Trần Yên Thực đột nhiên hỏi anh: "Vừa nãy anh vừa nói với mẹ em cái gì đó? Bà cười vui vẻ như vậy."

"Anh nói với thím một ít chuyện xấu lúc em đi học, thím không ngờ con gái mình lại dũng mãnh như vậy."

Trần Yên Thực không đi nữa, bỏ tay anh ra, Tạ Cảnh Thâm cũng không thể không ngừng bước chân, nghi hoặc nhìn cô: "Được rồi, tự anh về đi." Rõ ràng là cô thấp hơn Tạ Cảnh Thâm rất nhiều, nhưng ngẩng đầu lên mà cứ như từ trên nhìn xuống, dù sao khí thế không thể thua được.

Tạ Cảnh Thâm giữ chặt cánh tay của cô, cười khẽ: "Dễ giận vậy à?"

"Có tin em nói với ba mẹ anh là anh nói bậy hay không."

Tạ Cảnh Thâm nghe thấy câu này thì ý cười càng sâu: "Nói bậy chỗ nào, thím lớn tuổi rồi, thích nghe chuyện của em, tốt xấu gì cũng thích nghe."

Trần Yên Thực liếc nhìn anh một cái, không nói chuyện.

Anh tiếp tục nói: "Anh còn nói với thím, anh thích Trần Yên rất lâu rồi, từ trước cho tới bây giờ cũng chỉ thích một người, hi vọng thím có thể yên tâm, giao Trần Yên cho anh, cả đời này anh sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.