Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 20: Chương 20




Edit: La Na

"Qua đây."

Trần Yên Thực đang giận nhưng cũng tới, vốn ngồi ngốc một bên nhìn đến nhập thần, đột nhiên nghe được tiếng anh gọi, một giây sau mới phản ứng lại đi qua: "Muốn em làm gì?"

"Không phải là muốn học nấu cơm sao? Em qua đây." Tạ Cảnh Thâm đưa thìa cho cô.

Trần Yên Thực nhận lấy, có chút không biết phải làm sao.

Tạ Cảnh Thâm lui về sau một chút, vừa vặn nhốt chặt cô, Trần Yên Thực ngẩng đầu xin chỉ dẫn tiếp theo làm như thế nào của anh, Tạ Cảnh Thâm vươn tay cầm lấy tay của cô: "Xào qua xào lại là được rồi."

"Đơn giản như vậy thôi?"

"Chỉ đơn giản như vậy."

"Vậy anh tránh ra một chút."

Tạ Cảnh Thâm thành thật đi đến vị trí vừa rồi của cô, cho cô đủ không gian.

Trong phòng bếp yên lặng một hồi lâu, chỉ nghe tiếng đảo qua đảo lại.

"Được rồi, cho ra được rồi." Tạ Cảnh Thâm tắt bếp, đưa cái đĩa cho Trần Yên Thực.

Đổ thức ăn ra đĩa, Trần Yên Thực đưa mũi vào ngửi ngửi, một mặt hưởng thụ, lại đưa tới trước mặt Tạ Cảnh Thâm, dương dương đắc ý: "Có phải thơm lắm không?"

"Uhm, thơm lắm."

Trần Yên Thực đặt đĩa đồ ăn lên bàn cơm, rồi quay về phòng bếp, Tạ Cảnh Thâm đã chuẩn bị thêm thức ăn, Trần Yên Thực vươn đầu mình đến: "Có phải em là thiên tài không?"

Tạ Cảnh Thâm cười cười: “Phải.”

Trên bàn cơm.

"Tạ Cảnh Thâm, em phát hiện nấu cơm thật thú vị."

Tạ Cảnh Thâm ngừng đũa nhìn cô, chờ câu nói kế tiếp của cô: "Cho nên, em quyết định sẽ nghiêm túc chăm chỉ học, ngày mai anh giúp em tìm vài cuốn sách về nhé."

Vốn Tạ Cảnh Thâm tưởng rằng cô chỉ là tâm huyết dâng trào, nói đùa chơi mà thôi, không ngờ cô lại nhắc tới đề tài này một lần nữa.

Trần Yên Thực đứng dậy ngồi bên cạnh anh: "Anh xem anh xem, đồ ăn hôm nay đều do em làm, thiên tài như em, không thể để mai một được."

Tạ Cảnh Thâm có chút buồn cười, cô chỉ làm công việc cuối cùng mà thôi, nguyên vật liệu, toàn bộ gia vị đều là do anh chuẩn bị hết, anh lại đứng bên cạnh, đương nhiên hương vị cô làm ra không thể kém được.

Trần Yên Thực gắp mấy đũa bỏ vào chén anh, không hề có chút tự giác là mình đang nhờ người khác, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Anh ăn đi, ăn xem có phải ngon lắm không, ngày mai giúp em mang mấy quyển sách về nhé, bằng không tự em đi mua đấy."

Tạ Cảnh Thâm không thể không chịu: "Được, nhưng em cẩn thận đừng đụng chạm nhé."

"Tuân lệnh!"

Vốn công việc của Trần Yên Thực bận rộn, lại ở một mình, cho nên không thích nấu cơm, bây giờ ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, ngay cả nấu cơm cũng biến thành một chuyện thú vị.

Gần đây khẩu vị của cô cực tốt, ăn rất nhiều, như đêm nay, hưng phấn quá mức, không ngờ lại ăn quá no.

Tạ Cảnh Thâm xoa bụng của cô: "Có muốn đi xuống đi dạo một chút không, cho tiêu thực."

V ẻ mặt Trần Yên Thực đau khổ, Tạ Cảnh Thâm lại cảm thấy chủ ý này không tệ: "Mỗi ngày em cứ ngốc ở nhà, cũng phải đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút mới tốt, vừa lúc anh có thể trông em, miễn cho em gặp chuyện không may."

Trần Yên Thực đẩy anh một cái: "Mọi người cứ để ý như vậy, khiến cho em cảm thấy mình thật quý giá."

Tạ Cảnh Thâm gõ nhẹ đầu cô, cười cười, vươn ngón tay ra chỉ chỉ vào trái tim mình: "Em rất quý giá."

Trần Yên Thực bị anh nói đến đỏ cả hai gò má, cả trái tim nổi nổi chìm chìm trong mắt anh, mặc kệ anh vui đùa hay là nghiêm túc, nhưng ngọt ngào trong lòng cô giờ phút này là thật.

Anh nỗ lực làm người chồng tốt, nỗ lực xây dựng một gia đình đầm ấm, Trần Yên Thực cảm thấy bản thân cũng phải phối hợp một chút, hai tay quàng lên cổ của anh: "Em đi thay quần áo." Lời ngầm là, anh ôm em đến phòng ngủ đi!

Tạ Cảnh Thâm vui đến cực điểm.

Tiết trời mùa xuân còn se lạnh, Tạ Cảnh Thâm nhìn chằm chằm Trần Yên Thực, thấy cô bao mình thật kĩ, mới gật đầu, nắm tay cô đi ra ngoài.

Tay của Trần Yên Thực đối với Tạ Cảnh Thâm mà nói hoàn toàn như tay một đứa bé, nhỏ nhắn mềm mại xinh xắn, Tạ Cảnh Thâm bỏ tay cô và mình vào trong túi, chuyện này, anh đã muốn làm từ rất nhiều năm trước.

Trong tiểu khu có người về trễ, nhìn thấy hai người bọn họ đều cười chào hỏi, Tạ Cảnh Thâm cũng cười chào hỏi người ta.

Bất động sản này là do cha mẹ nhà họ Tạ mua nhiều năm trước, sau khi anh về nước luôn ở đây, nhưng mà trước giờ anh không giỏi giao tiếp, quan hệ với hàng xóm cũng hết sức bình thường, bình thường gặp được cũng chỉ gật đầu thăm hỏi mà thôi, khó được hôm nay tâm tình tốt, đặc biệt nhẫn nại dừng lại trò chuyện vài câu, anh đặc biệt thích người khác hỏi anh: "Đây là vợ anh sao? Rất xinh đẹp." Dĩ nhiên sau đó anh sẽ cười gật đầu, trả lời: "Vâng, cám ơn."

Hiếm khi giống một đôi vợ chồng trẻ trên đời này, ăn cơm xong, cùng đi tản bộ, nói chuyện lý thú trong ngày với nhau, phong phú mà hạnh phúc.

"Hôm nay phòng anh có một bác sĩ thực tập lúc chụp ảnh chung với người khác mới phát hiện trong ảnh chụp có thêm một cánh tay." Tạ Cảnh Thâm nói xong nhìn Trần Yên Thực, phát hiện cô hưng phấn nhìn mình, anh đã quên, cô chưa bao giờ sợ chuyện như vậy, xem ra là không thể dọa cô được, "Sau này mới biết là có người đùa dai.”

"Cắt, thực nhàm chán."

Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: "Nhưng nghe nói nơi chụp ảnh là nơi đã xảy ra vài chuyện, mấy năm trước, có một cô gái bị tai nạn xe cộ, sau khi đưa tới thì không cứu kịp mà mất, bạn trai cô gái đó giận lây sang bệnh viện, cầm dao chạy tới bệnh viện, trong lúc hỗn loạn, thì đâm bị thương tay của một bác sĩ."

"Thường xuyên xảy ra loại chuyện này sao?"

"Chuyện đâm chém ngược lại không nhiều lắm, nhưng mà trong lúc thông báo bệnh trạng, thì quả là một vấn đề."

"Anh không nguy hiểm chứ?"

Tạ Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại của cô, vươn tay kia ra xoa xoa mày cho cô: "Không cần phải lo lắng đâu, trước mắt anh vẫn chưa gặp bao giờ."

Trần Yên Thực không biết mình có thể nói gì, mỗi một nghề nghiệp đều có khả năng gặp chuyện ngoài ý muốn, đó là chuyện không thể nào tránh được, cho dù cả ngày ngồi ngốc ở nhà, không chừng ngày nào đó có một trận lửa lớn, đến người đốt cũng không có: "Anh phải cẩn thận."

Anh cười cười: "Đừng nghĩ nhiều."

Im lặng một lát, bỗng nhiên Tạ Cảnh Thâm nói: "Đúng rồi, học kì này anh định đến đại học H để giảng bài đấy."

"Anh đã bận như vậy, có thời gian sao?"

"Lúc nhiều bệnh nhân đương nhiên là bận, nhưng cũng có lúc rảnh rỗi mà, huống chi anh chỉ lên lên tiết ngày thứ bảy mà thôi."

"Rất mệt đó."

Anh cười khẽ: "Không còn cách nào cả, anh phải tranh thủ lúc này kiếm tiền sữa cho con."

"Nuôi một đứa con cần nhiều tiền lắm sao? Chờ sinh cục cưng ra, em cũng sẽ đi làm, anh đừng liều mạng như vậy."

Vốn là anh nói giỡn mà thôi, không ngờ Trần Yên Thực lại nghiêm túc: "Em tin thật à? Ba bảo anh đi giảng bài đấy, " anh có chút chế nhạo nhìn cô, "Lên lớp thoải mái hơn phẫu thuật."

Trần Yên Thực không nói thêm gì.

Đi một vòng quanh tiểu khu, Trần Yên Thực gãi nhẹ bàn tay anh đang nắm lấy tay cô: "Em mệt."

"Về thôi."

Trần Yên Thực rửa mặt xong liền nằm sấp trên giường, Tạ Cảnh Thâm thu dọn chén đũa lúc nãy chưa dọn xong, mới đi phòng ngủ, người nọ nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn anh: "Em ngủ trước." Dứt lời lật người lưng đưa về phía anh.

Lúc anh rửa mặt xong đi ra, thấy hô hấp người nọ đã đều đều, hiển nhiên đã ở trong mộng.

Anh cọ xát chiếc cằm đầy râu vào cô, Trần Yên Thực trong mộng cảm thấy không thoải mái, trốn tránh lại phát hiện mình không tránh được, vươn tay muốn chụp lấy, tay lại bị người ta nắm chặt, lúc này cô mới mở mắt ra, vẫn còn có chút như lọt vào trong sương mù, nhìn người trước mắt, tức giận bạo phát, có để cho người ta ngủ hay không hả?

"Tạ Cảnh Thâm, anh làm gì vậy?" Bị người ta quậy không ngủ được, lửa giận khá lớn, cũng có lẽ người trước mắt này luôn luôn cười, thấy cô giận cũng cười, bất giác cổ vũ Trần Yên Thực kiêu ngạo thêm.

Tạ Cảnh Thâm quàng hai tay cô lên cổ mình: "Không muốn giúp anh cạo râu nữa mà?"

"Ngày mai cạo không được a?"

Tạ Cảnh Thâm kéo chăn trên người cô ra, một tay nâng cái mông của cô lên: "Em thông cảm cho tâm tình của một người chồng lần đầu nghe được vợ mình muốn cạo râu cho." Trần Yên Thực cảm thấy mỗi lần Tạ Cảnh Thâm nói chữ vợ đều có một loại cảm giác không đứng đắn đứng, nhưng cô lại rất thích.

Tay của Tạ Cảnh Thâm dùng lực, một tay nâng mông của cô, một tay ôm lưng của cô, như một ôm một đứa bé mà bế cô dậy. Trần Yên Thực bất ngờ không phòng ngự, giật mình la một tiếng, hai chân theo bản năng quấn vào eo anh.

Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ mông của cô: "Làm không tệ."

Trần Yên Thực vốn không kịp suy nghĩ đến thâm ý trong câu nói của anh, sau khi cả trái tim rơi xuống, cô lập tức nâng đấm tay đấm đấm vào anh: "Sao anh không nói một tiếng?"

Nói chứ, cô rất thích cảm giác này, như anh rất cần cô, cô được anh cưng chìu như quốc bảo. Có lẽ là vì mang thai, nên cô cũng sinh ra tâm tình như một thiếu nữ.

Tạ Cảnh Thâm mặc cô đánh, cứ ôm cô bước vào toilet.

Buông một tay ra, lấy một chiếc khăn cô đặt lên bồn rửa mặt, rồi sau đó đặt cô ngồi lên: "Vợ, có thể bắt đầu chưa?"

Trần Yên Thực buồn bực không biết phải làm gì: "Bước đầu tiên là làm gì?"

"Bôi gel."

Tạ Cảnh Thâm hơi cúi thấp thân mình, đưa mặt đến trước mặt cô, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô hoạt động trên mặt mình, cảm giác tê tê dại dại... shit, trong lòng Tạ Cảnh Thâm mắng một tiếng, khi nào đứa con này mới ra đây.

Còn người kia thì rất nghiêm túc, không hề nhận ra sự không bình thường của anh, nâng mắt: "Cạo thế nào?"

"Cạo từ trên xuống."

Trần Yên Thực chỉnh lại mặt anh: "Anh đừng động, cạo mà bị thương em không chiụ trách nhiệm đâu."

Cô cạo rất nhẹ nhàng, giọng nói nghiêm túc, quả thực khiến cả người anh tê dại không còn khí lực.

Cẩn thận cạo xong, Trần Yên Thực vừa lòng nhìn kiệt tác của bản thân, lại đưa tay sờ sờ: "Không bị thương chứ nhỉ."

"Không có." Tạ Cảnh Thâm quyết định nói chút gì đó để dời sự chú ý của bản thân, sờ sờ cằm, "Hoàn mỹ như vậy, thật là lần đầu tiên à?"

Trần Yên Thực xoay người cất đồ vật xếp gọn bên bồn rửa mặt: "Là em thông minh!"

Vì Trần Yên Thực được anh ôm nên không mang giày, đành phải ngồi mãi trên bồn rửa mặt, Tạ Cảnh Thâm không thể không vòng qua cô để rửa sạch mặt, xong mới ôm cô lên, giống như vừa nãy: "Giỏi lắm vợ, ngủ đi."

Xem ra tâm trạng đêm nay của Tạ Cảnh Thâm thật sự không tệ.

Trần Yên Thực ngáp một cái, đầu tựa trên cổ anh, cũng nương theo lời anh: "Nhanh chút, chồng à, buồn ngủ quá."

Tay Tạ Cảnh Thâm run một cái, ôm chặt Trần Yên Thực, chồng à… uhm, không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.