Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 27: Chương 27




"Hẳn là vẫn còn đó, sáng mai em về nhà tìm xem." Đắp chăn, Trần Yên Thực vẫn chưa từ bỏ ý định giải thích.

"Không có việc gì, anh chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi, ngủ đi, sao?" Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ lưng cô.

Trần Yên Thực càng áy náy, ảnh chụp của cô Tạ Cảnh Thâm giữ rất kĩ, nhưng mà, Tạ Cảnh Thâm, rốt cuộc đã bị cô quăng ở đâu rồi?

Vẻ mặt đau khổ, tâm như tro tàn.

Trần Yên Thực kéo Tạ Cảnh Thâm: "Em nói thật mà, chắc là kẹp trong sách giáo khoa thôi, sách giáo khoa vẫn còn, để em tìm xem."

"Mấy ngày trước em vừa về nhà, ngày mai lại về nữa thì còn ra bộ dạng gì nữa, đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Nhưng mà anh vẫn còn giữ."

Cô mờ mịt nhìn mặt Tạ Cảnh Thâm một lát, tấm hình trao đổi với Viên Lộ, là vì Viên Lộ yêu cầu, cô luôn luôn mang theo nó trong ví tiền, trong kì nghỉ hè sau khi thi đại học xong, lúc đi chơi,die.ndl7q4/d thì bị người đánh cắp, không tìm về được, còn tấm hình trong tay Viên Lộ, trong quá trình di chuyển, cũng đánh mất rồi.

Rất nhiều thứ, cho dù bạn có tâm bảo tồn, nhưng thời gian sẽ nhắc bạn, nên quăng hết đi.

Không liên quan đến thời gian, từng người đều tự có cuộc sống riêng, như Viên Lộ, như cô, dù trong hoàn cảnh phong sinh thủy khởi, cũng sẽ không tự vây khốn mình, cho nên có vài thứ, giữ cũng vô dụng, mà bỏ thì lại tiếc, tấm hình bị mất, ngoại trừ hơi buồn một chút, chứ cũng không có nhiều cảm giác khác, không lâu sau, tiếng nói tiếng cười lại tiếp tục hành trình với cuộc sống.

Khi người ta ở thời niên thiếu, cảm thấy ly biệt là một chuyện thật đáng sợ, lúc tốt nghiệp trung học, cho dù Trần Yên Thực và Viên Lộ là người không biết buồn phiền nhưng cũng khó tránh khỏi buồn bã, ngày nhận được thư Accepted, Viên Lộ chạy đến nhà Trần Yên Thực, hai người ăn đồ ăn vặt xem phim truyền hình, buổi tối Viên Lộ ôm Trần Yên nói rất nhiều lời kích thích, cái gì bạn tốt cả đời, phải thường xuyên gọi điện thoại, nhưng sau này, hai nơi cách xa nhau, xa lạ là điều khó tránh khỏi, liên hệ ít dần, nhưng những lời nói năm đó, đều là tình nghĩa chân thành tha thiết, chỉ là sau này, có nhiều chuyện xảy ra chúng ta phải phân tán sự chú ý, có thêm những người bạn mới, mà những người bạn cũ, đều không phải là không thể thay thế được.

Tuổi tác càng lớn, càng ý thức được việc sum vầy là duyên, ly biệt là thường, sau khi ly biệt không cần nhớ thương nhau, chỉ cần khi gặp nhau vui vẻ là được.

Thuận theo tự nhiên, ai cũng không bắt buộc, ai cũng đừng tìm ai.

Nhưng, có người, cô chưa bao giờ tìm kiếm, sau khi tốt nghiệp, cùng không hề liên hệ với anh, nhiều năm sau, ảnh chụp của cô anh vẫn giữ nguyên vẹn.

Nếu là chỉ có tình bạn, cho dù anh với cô quen biết nhiều năm, đến cùng thì nam nữ cũng chỉ là sơ, làm sao có thể thân thuộc bằng Viên Lộ, cho nên, đây không chỉ giới hạn trong tình bạn nam nữ được, lòng của cô bay lên, đáp án kia đã gần trong gang tấc, cô sẽ buộc miệng thốt ra mất.

"Đừng quá để ý, ảnh chụp được kẹp trong sách, hằng năm quyển sách này đều được đặt trong nhà, không ai động đến cả, cho nên đương nhiên là vẫn còn."

Những lời này như một chậu nước lạnh đột ngột tạt vào lòng cô, hi vọng vừa khấp khởi, gặp lạnh phải lui, cả người cô cũng tỉnh táo lại, lời nói của anh không tìm ra lỗ hổng, nếu thích thật, tại sao hàng năm lại không mang theo bên người?

Cô giật giật, nằm thẳng bên người anh, kiên trì nói: "Lần sau về nhà em sẽ tìm thử, buồn ngủ quá." Nói xong ngáp một cái.

Tạ Cảnh Thâm cười khẽ: "Vậy thì ngủ đi."

Ngày kế trước khi về nhà, Tạ Tịnh Nghiêu vụng trộm muốn phương thức liên hệ với Trần Yên Thực.

Vì thế đêm đó, lúc Tạ Cảnh Thâm lấy di động của Trần Yên Thực kiểm tra như thường lệ, mở QQ die6nda,nl;q’d ra, cùng lúc một lời mời kết bạn nhảy ra, tấm ảnh bán thân này, tên nick này... Đúng, đúng là Tạ Tịnh Nghiêu không cần nghi ngờ, Tạ Cảnh Thâm quyết định không thèm để ý đến, không thể để con bé này có cơ hội tiếp cận cô vợ nhỏ nhà mình, bây giờ cô vợ nhỏ của anh còn đang mang thai, không chịu nổi ép buộc của con bé này.

Bên kia Tạ Tinh Nghiêu ngồi chờ mòn chờ mỏi, hưng phấn ban đầu từ từ chuyển thành nghi hoặc, gì vậy, sao chị hai còn chưa thêm em vậy?

Vì thế gọi một cuộc điện thoại qua: "Chị hai, Manh Manh tham ăn là em đó, chị thông qua đi, chúng ta tán gẫu trên QQ."

"Ừ, đừng gọi nữa nhé."

Tạ Tịnh Nghiêu còn chưa kịp phản ứng với tiếng nói của anh hai, bên kia đã cúp điện thoại.

Trần Yên Thực trợn to hai mắt nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm giải thích: "Đẩy mạnh tiêu thụ."

Trần Yên Thực gật gật đầu, tiếp tục lật sách trên tay.

Bên kia Tạ Tịnh Nghiêu đau khổ quằn quại đã ngộ ra được một đạo lý, muốn liên lạc được với chị hai, thì phải thừa dịp lúc anh hai không có ở nhà, ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm phải đi đến bệnh viện, Trần Yên Thực lại nhận được điện thoại của Tạ Tịnh Nghiêu: "Chị hai, là em, chị giữ máy một chút, đây là dãy số của em, em thêm chị nhé, em chính là Manh Manh tham ăn đó, chúng ta tán gẫu trên QQ đi." Nói xong lập tức cúp máy.

Trần Yên Thực bị cú điện thoại kì lạ này làm cho một hồi mới phản kịp đây là Tạ Tịnh Nghiêu, lấy tai nghe xuống, lưu dãy số của cô bé lại, mở QQ lên.

Sau khi thông qua, bên kia lập tức gửi đến một khuôn mặt cười, cùng với một câu "Chị hai".

Trần Yên Thực: Làm sao thế?

Manh Manh tham ăn: Khi đó chị với anh em thật sự không hề yêu đương nhau sao?

Trần Yên Thực: Thực không có mà.

Manh Manh tham ăn: oh

Trần Yên Thực: Sao em lại hỏi vấn đề này vậy?

Manh Manh tham ăn: Đúng vậy, anh hai em rất thâm trầm, cho nên em luôn muốn đào tình sử của anh ấy lên, nhưng mà một đầu mối cũng không có, chỉ chỉ ray ~ tâm tro tàn

Trần Yên Thực: ...

Manh Manh tham ăn: Đúng rồi, chị hai, vậy hẳn là chị với anh em quen nhau nhiều năm rồi

Trần Yên Thực: ừ, tụi chị là bạn học

Manh Manh tham ăn: Vậy chắc chị biết rất nhiều chuyện của anh em nhỉ!

Trần Yên Thực: ... Anh hai em, không có gì cả, anh ấy luôn là học trò ngoan, khi đó tất cả mọi người đều rất thích anh em.

Manh Manh tham ăn: Không tin! Không chịu tin! Em không tin không moi ra được tình sử của anh ấy! Nắm tay ~

Trần Yên Thực nhìn màn hình, nhất thời không nói chuyện, đây là kiểu thù hận gì vậy?

- -

Đọc xong một quyển sách, Trần Yên Thực khép lại, để qua một bên, nhàm chán ngồi ngốc một lát, mới đứng dậy, cất kĩ vài cuốn sách trong phòng ngủ, phòng khách, những cuốn này cô đã xem xong hết, xem xong là vứt lung tung cả lên.

Cô bày biện sách vào thư phòng xong, bình thường cô rất ít khi vào thư phòng, nơi đó chủ yếu là chỗ làm việc của Tạ Cảnh Thâm, ngược lại sách không nhiều lắm, đương nhiên là khá ít so với thư phòng chứa đầy ‘tàng thư’ của ba mẹ Tạ, nhưng vẫn có một chút, đa số sách về phương diện y học, Trung văn Anh văn đều có đủ, Trần Yên Thực đi vào vài lần, thật sự tìm không thấy quyển nào bản thân có thể đọc, sau này dứt khoát không vào nữa, dù sao cô cũng không thiếu sách để xem - - lúc nào cô vừa đọc xong một quyển sách Tạ Cảnh Thâm sẽ đưa tiếp cho cô thêm một cuốn.

Lần này mở thư phòng ra lại cực kì ngoài ý muốn, rõ ràng đã có thêm rất nhiều rất nhiều sách.

Trần Yên Thực cầm một quyển sách lên tay, rồi mới nhìn lướt qua giá sách, có rất nhiều loại sách như, văn xuôi, tiểu thuyết, tạp văn, thơ ca, còn có thơ cổ, Trần Yên Thực nhìn đến hoa cả mắt.

Bỗng nhiên cô nhớ đến lúc trước, Tạ Cảnh Thâm tìm tư liệu ở trong này, cô đi theo vào, tìm nửa ngày, oán giận một câu, không được chơi di động, máy tính không được đụng vào, ngay cả một cuốn sách đẹp mắt cũng không có.

Sau đó Tạ Cảnh Thâm hỏi cô, thích đọc cái gì?

Lúc đó cô thế nào trả lời? Hình như cô nói là: "Em thích đọc nhiều lắm, cái gì cũng được, chỉ cần quyển sách ấy không phải sách chuyên môn, thú vị em đều đọc hết."

"Tỷ như?"

"Tỷ như Hàn Hàn, Tiễn Chung Thư, Cổ Long, hoặc là, Thư Đình, Trương Ái Linh bọn họ em đều đọc hết, ngay cả thím Quỳnh Dao em cũng đã xem xong từ sớm rồi, sách sử em cũng đọc, nhưng mà em thích xem dã sử hơn... Nói tóm lại là, chỉ cần không phải sách chuyên ngành, em đều đọc được hết."

Lúc đó cô nói một đống, cũng có càu nhàu, nhưng cô không hề mong anh nhớ kĩ những lời đó, không ngờ, bỗng nhiên ở đây có rất nhiều sách, lúc trước cô có nhắc tới đám người Hàn Hàn, Cổ Long, sách của bọn họ ở đây đều có cả, không phải quyển nào cô cũng xem, ngược lại có rất nhiều sách mới.

Cô rút một quyển kiếm khách đa tình, thanh kiếm vô tình ôm vào trong ngực, nhân vật dưới ngòi bút của Cổ Long, thì nhân vật Lý Tầm Hoan là cô yêu nhất.

Trong lòng có chút cảm giác khác thường, cô cọ cọ sách trong ngực, đôi mắt chuyển đến nhìn một góc giá sách được sắp xếp chỉnh tề... loại sách này cô khó mà nói rõ.

Rút một quyển mở ra, bỗng nhiên cô rất muốn biết Tạ Cảnh Thâm dùng tâm tình như thế nào để đọc truyện tranh BL...

Hôm đó lúc Tạ Cảnh Thâm trở về, rõ ràng cảm giác được cảm xúc của vợ anh hôm nay tăng vọt so với trước kia, bởi vì khi anh mở cửa, Trần Yên Thực nằm trên ghế sofa trong phòng khách, giơ quyển sách trên tay vẫy vẫy anh: "Anh về rồi à?"

Anh ừ một tiếng, trong lòng anh cực thích loại tình huống như thế này.

Nhưng mà đợi một chút, trong tay cô cầm, là sách gì thế?

Tạ Cảnh Thâm đi qua cầm quyển sách trên tay cô, lật vài tờ, sắc mặt không biến, ngẩng đầu nhìn cô: "Em có thích không?"

Cô vốn muốn xem Tạ Cảnh Thâm sẽ có phản ứng gì, kết quả anh chỉ bình thản như vậy?

Trần Yên Thực lấy sách qua, tiếp tục lật tới trang vừa rồi: "Khá được, bên trong toàn là soái ca, dễ đọc hơn sách thuốc của anh."

Tạ Cảnh Thâm gật gật đầu.

Trần Yên Thực nhìn anh nghiêm cẩn gật đầu như vậy, bỗng nhiên trong lòng hơi động, hơi chần chờ mở miệng: "Không phải anh lại tính mua về một ít chứ?"

Tạ Cảnh Thâm vuốt ve tóc cô: "Anh không biết mua ở đâu, nhà sách cũng không thấy, đây đều là do Tạ Tịnh Nghiêu đưa cho anh, con bé nói nhất định em sẽ thích, nếu em thích thì anh sẽ tìm Tạ Tịnh Nghiêu, xem xem con bé mua mấy quyển này ở đâu."

Trần Yên Thực vốn đang cau mày, nhưng nghe bác sĩ Tạ đứng đắn thảo luận với cô có muốn mua thêm một ít truyện tranh BL về hay không như vậy, đột nhiên cô rất không phúc hậu cười ra tiếng.

"Sao vậy?"

Trần Yên Thực cầm quyển sách khoát khoát tay: "Tạ Cảnh Thâm, anh không cảm thấy em xem truyện tranh như thế này rất kì quái à?"

"Không đâu, phòng của bọn anh cũng có mấy y tá thích thảo luận về đề tài này, hơn nữa lúc anh ở nước Mỹ, cũng quen một vài người bạn đồng tính luyến ái, điều này rất bình thường."

Trần Yên Thực gật gật đầu, không nói gì nữa, thực ra cô rất muốn hỏi một câu, anh có từng bị người đồng tính luyến ái theo đuổi chưa?

Tạ Cảnh Thâm gật gù: "Bây giờ cậu ấy đã có bạn trai, bọn anh là bạn bè không tệ."

Điên thật, cô hỏi ra miệng rồi, càng điên hơn là, Tạ Cảnh Thâm lại trả lời!

Trần Yên Thực không phải là hủ, nhưng ngẫu nhiên vẫn tiếp xúc với loại truyện tranh như thế này, hơn nữa vừa mới đọc qua, liên tưởng đến câu trả lời vừa nãy của Tạ Cảnh Thâm, không khỏi bắt đầu mơ mộng, quả thực Hoạt Sắc Sinh Hương! Nhưng hình như cô đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng: "Vóc dáng của anh ta có đẹp không?"

Tạ Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Yên Thực, hình như lúc này cô mới mở chốt, nhìn thoáng qua trang truyện trong tay cô, vỗ vỗ đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ tôn trọng định hướng tình dục của người khác, còn định hướng của anh thì vẫn giống đa số mọi người."

"..."

"Đúng rồi, dáng người anh rất tốt, em có muốn xem không?"

... Xin nói cho cô, sao trong phút chốc cô bị đùa ngược lại vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.