Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 43: Chương 43




Một ngày kia Trần Yên Thực hỏi Tạ Cảnh Thâm: "Có nơi nào mà anh rất muốn đến không?"

"Không, anh vẫn muốn mỗi ngày ở nhà."

Trần Yên Thực hơi buồn bực: "Nói nghiêm chỉnh đi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đây?"

Tạ Cảnh Thâm sửng sốt, lúc trước đề cập đến tuần trăng mật không phải là cô không tình nguyện lắm sao, sao bây giờ lại chủ động hỏi anh, Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu cô, ý vị thâm trường: "Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi để làm gì."

Trần Yên Thực vẫn còn trong sáng không nghĩ xa xôi: "Không phải là đi chơi à."

Tạ Cảnh Thâm gật đầu: "Chuyện này em không cần quan tâm, em chỉ cần bồi bổ cơ thể cho tốt là được." Dứt lời lại ý vị thâm trường nhìn cô một cái, "Đến lúc đó chơi thế nào cũng được."

Trần Yên Thực uhm một tiếng: "Vậy anh nghỉ mấy ngày?"

"Ít nhất một tuần được không?"

"Uhm." Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, "Thôi ngủ đi."

Sau khi nằm xuống, Tạ Cảnh Thâm hỏi cô: "Em muốn làm gì?"

"Đương nhiên là tìm một chỗ tốt một chút rồi, không cần anh quan tâm."

Tạ Cảnh Thâm mơ hồ không cảm thấy bất ngờ, vỗ vỗ lưng của cô: "Tuần trăng mật tùy tâm sở dục mới tốt (thích đi đâu thì đi đấy, tùy theo ý mình), nếu em tìm trước, đến lúc đó có nhiều thứ trói buộc, chơi đùa không tận hứng được."

Trần Yên Thực nhíu mày: "Là như vậy sao?"

"Tự em nghĩ xem, nếu mỗi ngày phải quy định mấy giờ rời giường, đi dạo ở đâu, khi nào thì phải ăn cơm trưa, nhiều thứ không tiện, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên thức dậy, sau đó thoải mái tìm nơi đi chơi, không phải là rất tốt sao?"

Trần Yên Thực gật đầu, lúc này Tạ Cảnh Thâm mới cảm thấy mỹ mãn, cái anh chờ mong ở tuần trăng mật này là hơn phân nửa thời gian trải qua trên giường, nếu bị những chuyện khác nắm hết thời gian, chẳng phải ước nguyện ban đầu của anh La..Na L-.q’đ tan vỡ rồi à?

Bị Tạ Cảnh Thâm nói như vậy, Trần Yên Thực lại tiếp tục phiền não, lần đầu tiên cô tặng quà sinh nhật mà gian nan như thế này đấy.

Ôm bụng khó khăn lật người, Tạ Cảnh Thâm ý thức được cảm xúc của cô không đúng: "Nghĩ gì vậy?"

Trần Yên Thực đá anh dưới chăn: "Tạ Cảnh Thâm anh thật khó hầu hạ."

Tạ Cảnh Thâm vuốt ve tóc cô, theo lời cô nói: "Em nói đi, anh sửa."

Trần Yên Thực lại chuyển người lại, Tạ Cảnh Thâm cảm nhận được cái bụng tròn vo của cô lật tới lật lui, không hiểu anh thấy hơi buồn cười, anh sờ sờ bụng cô: "Nói chuyện ngoan nào, đừng nhích tới nhích lui, không thấy phiền sao?"

"Tạ Cảnh Thâm, anh nói xem anh thích gì nào?"

Mấy ngày nay cô hỏi anh vấn đề này rất nhiều lần, Tạ Cảnh Thâm đoán hay là người nào đó muốn tặng quà cho anh? Nhưng mà tại sao vô duyên vô cớ lại muốn tặng quà cho anh? Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ một lúc sau mới phát hiện sinh nhật của anh cũng trong tháng này, anh vuốt ve lưng Trần Yên Thực một chút: "Nhất thời không nghĩ ra."

Trần Yên Thực hừ hừ, một lát sau Tạ Cảnh Thâm lơ đãng nhắc tới: "Hình như dao cạo râu nên đổi rồi." nói xong lại cọ cọ tóc Trần Yên Thực, "Vợ ơi, có phải lâu rồi em chưa cạo râu cho anh không?"

Trần Yên Thực giật mình: "Anh thích em cạo râu cho anh lắm sao?"

"Uhm."

"Còn gì khác không?"

Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ, hình như chỉ có cạo râu mới không gây nguy hiểm cho phụ nữ có thai thôi: "Không có gì nữa, em cạo râu không tệ."

Trần Yên Thực dùng tay đấm đấm anh, vốn không có chút lực nào chỉ như làm nũng mà thôi.

Thực ra cô muốn làm gì đó lãng mạn một chút, tặng anh một món quà đặc biệt, nhưng loại chuyện lãng mạn này, thường thì phụ nữ cảm thụ nhiều hơn, đàn ông đa số không có cảm giác gì, cho nên lãng mạn không tác dụng, cô tương đối quan tân đến cảm nhận của anh, anh có thể vui vẻ là được rồi.

Đến ngày sinh nhật, Tạ Cảnh Thâm vẫn đi làm như thường, anh vốn không để ý sinh nhật lắm, nhưng mỗi lần sinh nhật đều nhận được tin nhắn hoặc điện thoại của bạn bè người thânLa.Na/l-q-đ.

Trần Yên Thực thừa dịp Tạ Cảnh Thâm không ở nhà, vụng trộm học hỏi dì (giúp việc) nấu ăn, nấu canh xong đưa đến bệnh viện.

Lúc cô đến đã là bốn năm giờ chiều, không có Tạ Cảnh Thâm ở đây, y tá trẻ dẫn cô đến chỗ của Tạ Cảnh Thâm ngồi nghỉ ngơi, cô ấy cười rất ngọt ngào: "Chắc bác sĩ Tạ sắp về rồi, chị ngồi đây chờ một lát nhé."

"Cảm ơn."

Cô y tá trẻ không đi ngay: "Chị Tạ sắp sinh rồi nhỉ."

"Uhm, còn hơn hai tháng nữa."

"Tình cảm của chị và bác sĩ Tạ có tốt không?"

Trần Yên Thực cảm thấy chữ “tốt” này được dùng vô cùng khéo léo, ngạc nhiên nhìn cô y tá trẻ.

Y tá trẻ nhức đầu: "Chị Tạ à, em nói thật, tuy rằng em cảm thấy bác sĩ Tạ nhất định không phải loại người như vậy, nhưng mấy ngày nay anh ấy cực kì gần gũi với một cô gái người nước ngoài, người phụ nữ này còn rất xinh đẹp, tuy cô ta không phải là bác sĩ bệnh viện này nhưng lại thường xuyên đến bệnh viện tìm bác sĩ Tạ."

Trần Yên Thực ngẩn người, nhưng hiểu được cô y tá trẻ đang nhắc nhở cô chứ không có ác ý gì, vì thế ngược lại cười nói: "Đó là bạn học của anh ấy, chị cảm ơn em nhiều nhá :D."

Y tá trẻ hơi xấu hổ khoát tay, đi ra ngoài.

Trần Yên Thực gần đây ghen hơi lớn, nếu là bạn học cũ cũng không cần thường xuyên gặp nhau vậy chứ. Hơn nữa không thể trách cô nghĩ nhiều được, người bạn cũ này không phải là bạn học trung học, quan hệ với Tạ Cảnh Thâm không ít, chồng nhà cô lại tốt như vậy, y thuật giỏi, nếu nói người bạn học cũ của anh Du gì đó thích anh, Trần Yên Thực cũng tuyệt không thấy kỳ quái.

Cô bên đây đang miên man suy nghĩ, bên kia Tạ Cảnh Thâm đang dẫn bạn học cũ của mình đi về phía bên này.

Lúc đến chỗ Trần Yên Thực ngồi, Tạ Cảnh Thâm cũng sửng sốt, trước khi tới cô không hề gọi điện thoại cho anh, lơ mơ một tí đã một mình chạy đến đây rồi.

Trần Yên Thực đang miên man suy nghĩ, nên không chú ý đến người ở cửa, mãi đến khi Tạ Cảnh Thâm lên tiếng: "Trần Yên, sao em lại đến đây?"

Trần Yên Thực ngẩng đầu mới nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm vội vã đi đến chỗ cô, không chỉ nhìn thấy anh, cô còn nhìn thấy bạn học cũ của anh, nhất thời tức giận bộc phát, cô nhìn Tạ Cảnh Thâm mà không nói gì.

Giọng nói của Tạ Cảnh Thâm có chút trách cứ, nhưng không nặng: "Không phải đã bảo em một mình không được chạy lung tung sao?"

Nhất thời Trần Yên Thực có chút tủi thân, bị Tạ Cảnh Thâm trách cứ trước mặt tình địch – do cô tự đoán, thật quá mất mặt.

Cô mấp máy, nhưng không nói chuyện, Tạ Cảnh Thâm ý thức được phản ứng của bản thân hơi quá, sờ sờ tóc của cô, bất đắc dĩ cười: "Em không vui à?"

Du Niya đứng một bên đã mở miệng, Trung văn của cô rất trôi chảy, mặc dù với người Trung Quốc thì vẫn không chuẩn lắm: "Tạ, vị này là?"

Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới nói: "Đây là vợ của tớ." Sau đó không có thêm bất cứ lời nào, hình như không muốn giới thiệu hai người với nhau

Vì lễ phép, Trần Yên Thực đứng lên cười với cô bạn: "Xin chào."

Du Niya thấy bụng cô nổi lên thì có chút kinh ngạc, ngược lại cũng cười nói: "Xin chào, lúc tôi nhận được thiệp của Tạ, thì hôn lễ của hai người đã qua mấy tuần rồi, xin bạn thứ lỗi nhé."

Nói xong Du Niya đi tới, lại bị Tạ Cảnh Thâm ngăn lại: "Bây giờ cậu đang ở Trung Quốc."

Du Niya quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh Thâm, buông tay: "OK, chỉ là tớ nghĩ vợ Tạ phải rất xinh đẹp, tài năng xứng với cậu cơ."

Nhất thời mặt Trần Yên Thực cứng đờ, vì lễ phép nên cô vẫn cười, tuy rằng cô biết mình không xinh đẹp tuyệt đỉnh nhưng tốt xấu gì cô cũng được bảy phần, đương nhiên bây giờ đang mang thai nên bị kéo xuống một chút, nhưng trước mặt người ta mà phê bình nhan sắc của người đó chẳng chút nể nan, hay nhỉ?

Dường như Tạ Cảnh Thâm nghe nói như thế rất vui mừng, Trần Yên Thực không thèm nhìn cũng nghe ra trong câu nói của anh mang ý cười: "Chỉ cần mình thấy em ấy đẹp là được."

Du Niya có chút mê muội với câu trả lời của Tạ Cảnh Thâm, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm, vẫn không hiểu được như cũ.

Trần Yên Thực bày tỏ ý của mình, nói đêm nay phải về ăn cơm với bà Tạ.

Tạ Cảnh Thâm hơi kinh ngạc, anh cứ nghĩ cô thích hai người trải qua sinh nhật với nhau hơn, có điều cô như thế này càng khiến tâm anh mềm mại đi.

Anh quay đầu lại cắn cắn tai Trần Yên Thực ngay trước mặt Du Niya: "Tuân mệnh, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa, về sau cứ ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi điện cho anh là được."

Mặt Trần Yên Thực phút chốc đỏ bừng, bất chợt quên so đo với lời nói của Du Niya.

Ba người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đầu tiên là Tạ Cảnh Thâm đưa Du Niya về khách sạn, Du Niya xuống xe trước, tính hôn Tạ Cảnh Thâm một cái, bị Tạ Cảnh Thâm cau mày đưa tay ngăn lại, Du Niya mới cười: "Thực xin lỗi, tớ chỉ muốn nói một câu sinh nhật vui vẻ thôi, vì lúc trước cũng như vậy, nên đã quên mất đây là Trung Quốc, trước mặt vợ cậu quả thật không nên như vậy."

Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Cảm ơn, cậu có thể xuống xe được rồi."

Du Niya ném cho anh một cái hộp mới xuống xe: "Qùa tặng."

Đợi khi cô ấy rời khỏi, Tạ Cảnh Thâm không dám nhìn sắc mặt Trần Yên Thực luôn rồi, nói thật, anh cũng không biết hôm nay Du Niya phát điên gì nữa?

"Anh không xem thử quà gì sao?"

Tạ Cảnh Thâm lập tức chứng mình trong sạch, ngoan ngoãn giao quà tặng cho Trần Yên Thực: "Em giúp anh xem xem."

Trần Yên Thực mở quà như muốn xả giận, bên trong là... sản phẩm giúp kế hoạch hóa gia đình.

Sắc mặt Trần Yên Thực càng khó nhìn.

Tạ Cảnh Thâm nhìn vào kính chiếu hậu cũng thấy quà tặng, lòng cũng rất hối hận với quyết định vừa rồi, lập tức mở miệng giải thích: "Anh không biết cô ấy lại tặng cái này, cô ấy không biết chuyện em mang thai ba mươi tuần rồi."

Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, cô vốn không nghĩ cái này để cô và Tạ Cảnh Thâm dùng, mà cô nghĩ Du Niya đang ám chỉ...

Trong khoảng thời gian ngắn, “thù” cũ “hận” sau đồng loạt nhảy lên đến, cái gì mà lúc trước cũng như vậy? Tuy rằng cô biết hôn môi ở nước ngoài chỉ là lễ tiết cơ bản, nhưng cái gì mà bảo trước mặt vợ cậu không nên như vậy? Còn gì mà vợ Tạ hẳn là phải rất xinh đẹp? Mẹ nó, Trần Yên Thực khó thở: "Tạ Cảnh Thâm anh đúng là họa thủy."

"Em đừng hiểu lầm, thực ra Du Niya thích phụ nữ, thật."

"..." Trần Yên Thực sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, "Lời nói dối này của anh đủ kĩ thuật."

Tạ Cảnh Thâm dở khóc dở cười, đành phải giải thích: "Du Niya thích nhất là tặng quà cho người khác cùng một loại."

Nói như vậy mấy sinh nhật trước anh và những người bạn cũ cũng nhận được quà tặng như thế này, vậy mấy món quà đó dùng trên thân ai? Trần Yên Thực càng tức: "Câm miệng."

Mãi cho đến nơi, Trần Yên Thực vẫn còn buồn bực, nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, lấy quà chuẩn bị cho lão thái thái giao cho Tạ Cảnh Thâm: "Đây là tặng cho mẹ."

Tạ Cảnh Thâm có chút kinh ngạc, anh không ngờ cô lại chu đáo như vậy, đưa tay sờ sờ tóc cô: "Cảm ơn."

Trần Yên Thực có chút kỳ quái: "Mẹ anh cũng là mẹ em."

Tạ Cảnh Thâm lại nhìn về phía hộp giữ ấm trong tay cô: "Đây là cho anh à?"

Trần Yên Thực giấu hộp giữ ấm ra phía sau: "Hứ, không phải."

"Ngoan, xem như vì hôm nay là sinh nhật của chồng em, đừng giận anh nữa, về nhà anh sẽ giải thích kĩ cho em có được không?"

Thực ra cô cũng không nghi ngờ gì anh cả, chỉ là trong lòng hơi buồn bực, cô ngửa đầu nhìn anh, hôn lên sườn mặt anh: "Lúc trước cô ấy cũng thường xuyên hôn anh như vậy sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.