Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 5: Chương 5




Edit: La Na

Vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy xe Tạ Cảnh Thâm còn đứng đậu ở ngay vị trí ngày hôm qua, hay là, cả đêm qua anh ở trong đấy luôn?

Trong lòng Trần Yên Thục dao động, đi qua gõ gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống rất nhanh, dường như Tạ Cảnh Thâm vừa tỉnh ngủ, xoa xoa cái trán, rồi mở cửa xe, ý bảo cô ngồi vào.

Tạ Cảnh Thâm nhìn nhìn đồng hồ: “Sớm như vậy à? Tính đi một mình sao?”

Trần Yên Thực không trả lời.

Anh nheo mắt: “May mà anh đã dự liệu trước.” Cho nên ngồi chờ cả đêm ở đây, ôm cây đợi thỏ.

Khởi động xe trực tiếp đi đến bệnh viện: “Trước khi kiểm tra không thể ăn sáng, có đói không?”

“Không đói.”

“Vậy thì trực tiếp đi đến bệnh viện.”

“Anh không ăn à?”

“Kiểm tra rồi ăn sau.” Anh vốn không thể để cô ngồi nhìn, bản thân lại ngồi ăn.

Đi đến bệnh viện Tạ Cảnh Thâm đang làm việc, anh không quan tâm chút nào, toàn bộ quá trình cùng cô, gặp được đồng nghiệp còn lên tiếng chào hỏi nhanh vài câu.

Bệnh viện mà Tạ Cảnh Thâm đang làm việc là bệnh viện lớn nhất thành phố, mặc dù lai lịch của anh không cao, nhưng ở bệnh viện cũng coi như là một người có tiếng, tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở đại học Pennsylvania, luận văn phát biểu trên tạp chí The American Journal of Surgery rất có sức ảnh hưởng đến lưu học sinh Trung Quốc, là bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất thành phố, có ngoại hình ưu tú, thái độ làm việ cẩn thận tỉ mỉ… Nhất cử nhất động của một người như vậy đương nhiên là có vô số người nhìn.

Vì chưa từng nghe nói bác sĩ Tạ có bạn gái, nên tất cả mọi người đều cho rằng anh độc thân, hôm nay thấy bác sĩ Tạ đưa một người phụ nữ vào khoa sản thật khiến mọi người chấn động.

Mỗi khi gặp phải đồng nghiệp, sau khi chào hỏi, ánh mắt đối phương đều sẽ dừng trên người Trần Yên Thực một lát, đánh giá như vậy khiến Trần Yên Thực không được tự nhiê, cô bảo Tạ Cảnh Thâm đi làm việc của anh, bản thân tự đi cũng được, Tạ Cảnh Thâm lại từ chối: “Hôm nay anh không cần đi khám bệnh, vẫn còn nhiều thời gian đi cùng em.”

“…”

Kết quả cuối cùng cơ bẩn đã được xác định: đường sống không thể cứu vãn.

Trần Yên Thục mang thai, 6 tuần.

Tạ Cảnh Thâm đưa cô đi ăn cơm, cô im lặng từ đầu đến cuối, Tạ Cảnh Thâm cũng không nói nhiều, cô cần thời gian để đón nhận chuyện này, đương nhiên anh sẽ không bức cô.

Nói thật, tâm tình của Tạ Cảnh Thâm cũng rất phức tạp, một phần cảm thấy đứa nhỏ này không nên đến sớm như vậy, một phần lại cảm thấy đứa nhỏ này tới rất đúng lúc, nhưng mà cuối cùng vẫn phải xem Trần Yên Thực nghĩ như thế nào.

Nếu cô muốn giữ đứa nhỏ này lại, anh rất vui khi được như vậy.

Nhưng nếu, cô không muốn đứa nhỏ này…

Trần Yên Thực nhốt mình trong nhà mấy ngày, tuy trước mặt cha mẹ thì ra vẻ không có việc gì, nhưng lòng cô rất rối.

Cuối cùng cô hẹn Tiết An An ra gặp mặt.

Cô với Tiết An An là bạn từ nhỏ, lúc học trung học, đại học không học cùng một trường, thậm chí tốt nghiệp một mình cô chạy đến nơi khác, quan hệ giữa hai người vẫn tốt như cũ, có rất nhiều chuyện không thể nói với cha mẹ, chỉ có thể nói với nhau.

Hiện giờ Tiết An An đang ở bên ngoài với chồng chưa cưới, không ở cùng cha mẹ, lúc Trần Yên Thực điện thoại đến, cô không nói rõ là có chuyện gì, chỉ nói có chuyện quan trọng.

Tiết An An đang làm việc, nên Trần Yên Thực đến KFC gần đó chờ cô ấy.

Lúc Tiết An An đến, Trần Yên Thực đang ngồi cạnh bàn, trong tay cầm một ly đồ uống nóng, nhìn em bé ở bàn bên cạnh đến ngẩn người.

Tiết An An đưa tay quơ quơ trước mặt Trần Yên Thực vài cái: “Nhìn cái gfi mà nhập thần luôn vậy?”

Lúc này Trần Yên Thực mới hoàn hồn, biểu cảm rất là kỳ quái: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đứa trẻ này thật đáng yêu.”

Tiết An An không cho là đúng: “Mình nhớ cậu từng nói em bé thì dễ thương thật nhưng cậu không có kiên nhẫn để dỗ dành nó sao.”

Trần Yên Thực cố ý buông tiếng thở dài: “Aiz, cậu thì sẽ phải kết hôn với người ta, về sau cũng sẽ có em bé, người một nhà viên viên mãn mãn, mình thì sao, bạn trai còn không chưa nghe tin tức, qua thêm vài năm, bên cạnh chẳng có ai, thật là sẽ thê thê thảm thảm cô đơn rồi.”

“Aiz, kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy, sao lại đa sầu đa cảm thế chứ? Thôi đi, mau chuẩn bị đi, dẫn cậu đi ăn đại tiệc, lần trước không ăn được.”

Trần Yên Thực hơi giận dỗi nhìn cô một cái, giọng nói như u hồn: “Mình mang thai rồi.”

“Đây đâu phải chuyện gì đáng ngại… Đợi chút, cái gì, mang thai?”

Chuyện có em bé không phải nên nói nhỏ tiếng một chút à? Nhưng cũng may là trong KFC tương đối nhiều thanh thiếu niên, vốn ồn ào, ngoài trừ người xung quanh, thì không ai nghe được, Tiết An An túm lấy Trần Yên Thực: “Đi, tìm một chỗ nói cho rõ ràng.”

Đến nơi, trong lúc chờ mang đồ ăn lên, Tiết An An lập tức bắt đầu kiểu thẩm vấn.

"Ai?"

"Cậu cũng biết."

Tiết An An động chút não đã biết được, Trần Yên Thực về thành phố H không bao lâu, người khác phái duy nhất đến gần được cô ấy chỉ có Tạ Cảnh Thâm, nhưng trước giờ cô luôn cảm thấy Tạ Cảnh Thâm không phải là một người lăng nhăng, mà cô nhìn người luôn rất chuẩn, tuy không chắc chắn, nhưng với tình cảnh này, đành nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tạ Cảnh Thâm?"

Trần Yên Thực gật gật đầu.

"Các cậu đang qua lại với nhau à?"

Trần Yên Thực không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của bạn tốt: "Tối hôm đó uống say, mình lột sạch đồ của Tạ Cảnh Thâm."

Tiết An An suýt phun ngụm nước ra: "Cậu? Không thể nào, cậu kể lại cho mình nghe một lần xem nào."

"Mình chẳng nhớ rõ cái gì cả."

"Cậu chỉ nhớ mỗi chuyện lột đồ anh ta à?"

"Anh ta nói, sao mình nhớ được?"

Tiết An An cười lạnh một tiếng: "Chỉ có quỷ biết hôm đó xảy ra chuyện gì."

Trần Yên Thực không hiểu.

"Đứa nhỏ bao lớn rồi?"

"6 tuần."

"Mau đi phẫu thuật đi."

"Phẫu thuật?"

Tiết An An cau chặt mày: "Em nói chị đấy, chẳng lẽ chị muốn giữ nó à?"

"Mình, mình không biết..." Cho nên mới tìm tới cậu đấy.

“Vậy thì nghe mình, bỏ đi, đứa nhỏ này không thể giữ.”

Trần Yên Thực bĩu môi, lý trí nói cho cô biết cô nên làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn có luyến tiếc nó một cách kỳ quái: “Thật sự phải phá nó sao?”

“Vậy cậu muốn như thế nào? Tạ Cảnh Thâm sẽ cưới cậu à? Hoặc là nói cậu muốn gả cho Tạ Cảnh Thâm sao?”

Tranaf Yên Thực không nói gì, 5 giờ rưỡi Tiết An An tan tầm, bây giờ mà đi bệnh viện nhất định sẽ không kịp: “Về nhà đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai mình sẽ xin phép để đi cùng với cậu tới bệnh viện.”

“Nhanh như vậy sao?”

“Loại chuyện này đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

“Không thể để nó trong bụng mình thêm vài ngày sao?”

Khóe miệng Tiết An An giật giật: “Không thể.”

Ngày hôm sau, Tiết An An đi đón Trần Yên Thực, đi tới bệnh viện gần nhà nhất, bệnh viện thoại đại học H, đương nhiên các cô không thể nào đi đến bệnh viện Tạ Cảnh Thâm làm việc.

Lúc ngồi ở hành lang, có vị nữa bác sĩ đi qua, nhìn Trần Yên Thực vài lần, Trần Yên Thực quá căng thẳng, không cảm giác được gì, còn Tiết An An quét mắt nhìn vị bác sĩ này vài lần, bác sĩ mới rời đi.

Đến Trần Yên Thực, Tiết An An đứng một bên nói giúp cô tình huống, loại chuyện này bác sĩ thấy, nhưng cũng không có phản ứng gì, chỉ lấy tờ đơn rồi bảo các cô đi kiểm tra một chút.

Đợi lúc kiểm tra về, nữ bác sĩ trợn trắng mắt, thái độ không lạnh lùng giống lúc nãy “Trần Yên Thực đúng không?”

“Dạ.”

“Kiểm tra không có vấn đề gì, có thể phẫu thuật, nhưng mà tôi không đề nghị cô nên phá thai đâu.”

“Vì sao?”

“Cô đã 28 tuổi rồi đúng không? 28 tuổi hẳn là nên có một đứa trẻ chờ tuổi lớn hơn một chút, muốn có đứa nhỏ phải rất vất vả, hơn nữa giải phẫu cũng có nguy hiểm, nếu tử cung có thương tổn không thể cứu được, về sau muốn mang thai rất khó, không bằng cô với bạn trai thương lượng một chút, hai người cũng lớn tuổi rồi, nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi thôi.”

Tiết An An trầm mặc, bác sĩ nhà ai lại đi quản nhiều chuyện như vậy chứ: “Không cần, phẫu thuật đi.”

Trần Yên Thực lôi kéo cô: “Đợi một chút.”

Nữ bác sĩ nhìn Trần Yên Thực: “Tôi nói này, việc phá thai đối với thân thể người phụ nữ thương tổn rất lớn, cô nên suy nghĩ cho kĩ, thân thể là của chính mình thì phải chú ý giữ gìn.”

Sắc mặt Tiết An An càng không tốt, muốn nói cô nhiều chuyện hả? Cô muốn nói gì nữa, thì bị Trần Yên Thực kéo lại: “Đừng, mình muốn suy nghĩ lại, cảm ơn bác sĩ.”

Sau đó lôi kéo Tiết An An đến nỗi có thể nói là chạy trối chết.

Ngồi trong xe, Tiết An An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào đầu Trần Yên Thực: “Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả? Đứa nhỏ này sao mà giữ lại được chứ?”

Trần Yên Thực cầm cánh tay Tiết An An làm nũng: “An An ngoan, cậu để mình suy nghĩ một lát, lời của bác sĩ đúng là dọa người.”

“Có cái gì mà dọa người, hàng năm người phá thai quá chừng, có thấy ai sao đâu chứ?”

“An An, An An ngoan ~”

“Cậu muốn như thế nào? Cậu thực sự muốn chưa cưới mà sinh con à?”

“Mình không biết, cho mình chút thời gian đi.”

Tiết An An khởi động xe: “Thôi, mình cũng không muốn làm người ác, miễn cho sau này cậu có ác cảm với mình, mình không nói là được.”

“Làm sao có thể chứ, cậu đối với mình rất tốt, mình biết mà.”

“Ai,” Tiết An An thở dài, “Lúc cậu mua quần áo cũng không thấy cậu khó lựa chọn như vậy?” ham thích lớn nhất của Trần Yên Thực đó là dạo phố góp từng viên gạch vào tủ quần áo cho bản thân, cho nên lúc lựa quần áo là lúc cô thể hiện bản lĩnh lớn nhất.

“Đây chính là bảo bối đó, đâu phải quần áo.”

Tiết An An xuy một tiếng, lơ đễnh nói: “Mình nhìn cậu như vậy cũng biết cậu muốn sinh đứa nhỏ này ra rồi, cậu đúng là như một đứa trẻ mãi không lớn vậy.”

Đương nhiên Trần Yên Thực sẽ không tiếp lời, nên nói tiếp, lời sau của Tiết An An càng đả thương lòng người hơn.

Bên kia Tạ Cảnh Thâm nhận được tin, mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ Trần Yên Thực không biết, ba mẹ Tạ Cảnh Thâm đều là giáo sư khoa y đại học H, đương nhiên cũng sẽ đến bệnh viện đại học H để chuẩn bệnh.

Mà Trần Yên Thực “May mắn”, từng gặp mặt hai người một lần. Sau lần gặp mặt ngắn ngủi đó, mẹ Tả Cảnh Thâm gọi điện thoại đến ép hỏi con trai tại sao lại thành ra như hế, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm không nhiều lời, chỉ nói câu: “Đưa đến cho hai người nhìn trước.” Sau đó quyết đoán cúp điện thoại.

Hôm nay mẹ Tạ thấy Trần Yên Thực đứng ngồi không yên ở khoa ngoại sản, khó tránh khỏi suy nghĩ đến phương diện nào đó, gọi điện thoại cho Tạ Cảnh Thâm, mới biết được thì ra trong bụng cô gái này có cháu trai, không cần Tạ Cảnh Thâm dặn dò, bà nội nó sẽ không để cháu mình mất đi như vậy, cho nên lúc Trần Yên Thực đi kiếm tra, bà cũng đi chào nữ bác sĩ kia một tiếng.

Lúc đó Tạ Cảnh Thâm sắp phải vào phòng phẫu thuật, sau đó nghe điện thoại, khóe miệng hiếm khi kéo kéo, nghĩ rằng bà mẹ nhà mình làm không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.