Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 7: Chương 7




Edit: La Na

Gần đây Trần Yên Thực đã giảm tiếp xúc với các thiết bị điện từ, suy nghĩ của cô với Tạ Cảnh Thâm khá giống nhau, tuy rằng chưa hạ quyết tâm có giữ đứa nhỏ lại hay không, nhưng cục cưng còn ở trong bụng của cô, cô vẫn hi vọng nó bình yên vô sự.

Nhưng mà nói hoàn toàn không chạm vào di động, máy tính, TV là chuyện không thể nào xảy ra, sau khi từ chức cô vẫn không tìm việc, tính nghỉ ngơi một thời gian, năm sau sẽ tìm, cho nên cuộc sống gần đây rất tẻ nhạt.

Mỗi lần mở bút kí ra để tìm rạp chiếu phim, cô đều thấy băn khoăn, đành để qua một bên, rồi sau đó ở trong phòng buồn chán đi tới đi lui, rút quyển sách ra xem, vẫn không thể nào bình ổn tâm trạng lại được, không khỏi nhớ lại bộ dáng nói nguyện ý vào ngày hôm đó của Tạ Cảnh Thâm.

Thực ra khi cô hỏi câu đó chỉ là tâm huyết dâng trào, sau ngẫm lại cũng cảm thấy bản thân có chút suy nghĩ lạ kì, thật sự vì đứa nhỏ mà kết hôn, không hề có tình cảm, ngày sau nhất định sẽ có nhiều thứ không hợp nhau, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dường như không thể tưởng tượng được bộ dáng mình tranh cãi ầm ĩ với Tạ Cảnh Thâm, anh là người như vậy, chắc là không ầm ĩ nổi đâu. Nhưng nếu kết hôn, đương nhiên cô phải ra sức kinh doanh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất áy náy với Tạ Cảnh Thâm, hình như là do cô kéo anh xuống nước.

Nhưng mà nếu sau này Tạ Cảnh Thâm gặp được người trong lòng, sẽ không hối hận chỉ vì đứa nhỏ mà cưới mình chứ, nếu anh muốn ly hôn, đương nhiên cô không nói được gì, nhưng mà thời điểm đó, thứ cần lo lắng không chỉ là cảm xúc cá nhân, mà còn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ và các loại vấn đề khác, cô nhớ vào khoảng thời gian trước có vụ ly hôn của một mình tinh huyên náo ầm ĩ, oa, thật là đau đầu. Tuy nhiên lấy người như Tạ Cảnh Thâm, có lẽ sẽ không vất vả, anh là người tương đối quân tử, sẽ không để cô cực khổ.

Mẹ nó, Trần Yên Thực phiền nôn nóng kéo kéo tóc bản thân, bản thân thật sự suy nghĩ đến vấn đề này rồi hả? Đời trước cô đã tạo ra bao nhiêu nghiệt lớn, mới khiến cô lăn lên giường với bạn mình, còn tạo ra thêm người, đến nỗi bây giờ phải suy sét đến việc kết hôn với bạn tốt?

Cô luôn tâm niệm là không còn là tình nhân thì cũng chẳng còn là bạn, chẳng lẽ bây giờ cô sắp phải mất đi một người bạn thân?

A a a a a a!!!

Trần Yên Thực cầm điện thoại gọi vào dãy số của Tiết An An.

Đầu dây bên kia có tiếng lười nhác của cô gái: "Ừ?"

Nghe giọng nói như vậy, Trần Yên Thực càng nơm nớp lo sợ: "Cái kia, nó ~ "

"Mau thả!"

"Cậu nói xem nếu mình kết hôn với Tạ Cảnh Thâm thì như thế nào?" Trần Yên Thực vội vàng nói ra lời trong lòng từ lâu, nhắm mắt lại chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới, với tính tình của Tiết An An mắng cô cũng tốt lắm, mắng cho cô tỉnh, cho cô đừng nghĩ tới chuyện khiến người ta thấy rất không thực tế này nữa.

Nào biết đầu này trầm mặc một lát, khi mở miệng là một giọng nói rất nghiêm túc: "Có thể cân nhắc, nếu cậu muốn nhận lời Tạ Cảnh Thâm cùng nhau sống chung."

Trần Yên Thực ngẩn người: "Cậu cảm thấy có thể à?"

"Hai người các cậu nói chuyện với nhau không vấn đề gì, tại sao lại không thể."

Trần Yên Thực yên lặng cúp điện thoại, sắc mặt cô bình tĩnh một chút...

Cho nên trên bản chất mà nói, Trần Yên Thực là một người rất sợ sự thay đổi, hồi còn ở thành phố H, cô vẫn chưa suy nghĩ đến việc yêu đương kết hôn, sinh con đẻ cái, tuy rằng mẹ già thường xuyên nhắc tới, nhưng cô đều là nói đùa lừa dối cho qua, cảm thấy loại chuyện này cách cô quá xa, tuy rằng cô cũng cho rằng cuối cùng thì cô cũng phải kết hôn sinh con, nhưng, cô cảm thấy hiện giờ vẫn còn hơi sớm, nào biết trở về chưa được mấy tháng, cô đã bỏ qua yêu đương lập tức kết hôn chứ, trực tiếp lo lắng loại chuyện sinh con này, sau này lùi lại một bước, lại lo lắng đến chuyện kết hôn...

Haiz, biến cố tới quá nhanh tựa như gió lốc...

Tay cầm di động vẫn chưa có buông, chợt cảm nhận được di động rung lên, cô mở di động ra, không ngờ đó là tin nhắn của người bạn thân thời trung học.

Oa, Trần Yên Thực che mặt, cô rất ít khi dùng wechat, rất rất không thích dùng, vì sao tất cả mọi người đều dùng wechat? Ài, thứ Trần Yên Thực tiếp cận không nhiều, bản thân cứ tỏ vẻ mình chỉ quen dùng phần mềm chim cách cụt (QQ), nhưng không thể ngăn cản được mọi người chung quanh dùng wechat, cô không biết đã nhận được bao nhiêu lời mời, hãy liên lạc bằng phương tiện này, chỉ cần một lần đăng ký, Viên Lộ rất ít khi liên lạc với cô, gần như mấy năm nay chưa từng liên lạc, nhưng khi Trần Yên Thực vừa bắt đầu dùng wechat, Viên Lộ đã thêm cô vào danh sách bạn bè.

Viên Lộ là người bạn cô chơi rất thân thời trung học, Trần Yên Thực học ban tự nhiên, thành tích tốt, cô cũng nằm trong lớp trọng điểm, nhưng trong lớp trọng điểm, phần lớn đều là những bạn học đặc biệt nỗ lực ngày đêm học bài, Trần Yên Thực thì tương đối mê chơi, lúc ở trường thì rất nghiêm túc, phải làm bài thì làm, bản thân cũng mua chút tài liệu về để làm, nhưng không biết vì sao lúc cô đi chơi, Viên Lộ cũng rất ham chơi, có rất nhiều đề tài chung giữa hai người, cùng nhau thảo luận tiểu thuyết nào thích xem, điện ảnh, minh tinh, ở đâu vừa mới mở tiệm bánh ngọt,…

Nhưng mà lúc học đại học, Viên Lộ học nơi khác, hai người ngẫu nhiên liên lạc, kì nghỉ đông và nghỉ hè còn có thể hẹn gặp, sau khi tốt nghiệp hai người cũng đều bước trên con đường của mình, Viên Lộ trở về công tác, Trần Yên Thực lại chạy đến nơi khác, liên hệ càng ít, khi mừng năm mới nhắn nhau vài tin, trò chuyện vài câu chuyện phiếm.

Giờ phút này Viên Lộ đột nhiên liên lạc với cô, cô không rõ nguyên nhân lắm, tin nhắn của Viên Lộ rất đơn giản: Đã về rồi à?

Trần Yên Thực: Ừa

Viên Lộ: Không đi nữa chứ?

Trần Yên Thực: Đúng vậy

Viên Lộ: Oa, bạn học à, cuối cùng cậu cũng trở về thành phố H rộng lớn đầy hoài bão của chúng ta rồi, cậu có biết bên cạnh trường trung học của chúng ta mới mới một quán coffee, bên trong bán bánh ngọt ăn ngon lắm đóooo, vài ngày không gọi điện cho cậu, xem xem Tiểu Yên Yên chúng ta bộ dáng trưởng thành ra sao.

Khóe miệng Trần Yên Thực giật giật, một đám qua bay ngang đầu, trả lời: ...

Nhưng những lời Viên Lộ vừa nói không mang theo sự xa lạ, rốt cục thì tâm tình Trần Yên Thực không còn buồn bực như vừa rồi.

Viên Lộ: cho mình Số điện thoại.

Trần Yên Thực gửi một chuỗi số qua, bên kia gọi điện thoại lại, Trần Yên Thực lưu dãy số, bên kia lại gửi tin nhắn wechat đến: Có việc rồi, vài ngày nữa gặp!

Tâm tình Trần Yên Thực rất tốt, Viên Lộ vừa nhắc tới bánh ngọt, bỗng nhiên cô rất muốn ăn đồ ngọt ~ đấm đấm giường ~

Trần Yên Thực và Viên Lộ đều thuộc vóc người có ăn thế nào cũng không mập, lúc còn học trung học, cứ đến ngày nghỉ là phố lớn ngõ nhỏ có món ăn ngon đều bị càn quét, sống nguội không kỵ, chua ngọt nhạt chấp hết.

Có một lần vào mùa hè, hai người lái xe đi đến bờ song chơi, bên đó có một khoảng đất rộng bán rất nhiều đồ ăn ngon, quét sạch một trận, lấp đầy bụng, tâm tình cô rất tốt, pose dáng ở bờ sông, Viên Lộ phối hợp không chê vào đâu được, giơ hai tay lên làm thành một cái khung, tách một tiếng (tiếng máy ảnh), quả thực khiến cô không biết mệt, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm, anh cưỡi xe đạp, có lẽ là thấy các cô nên mới dừng lại, dọa Trần Yên Thực nhảy dựng, lúc đó cô lui về phía sau một bước, cau mày rống lên một câu: "Cậu dọa người khác à?" Đáng tiếc không có chút lực sát thương nào, khi đó Tạ Cảnh Thâm vẫn là một cậu thanh niên có tính khí khá ôn hòa, đối mặt với Trần Yên Thực vô lễ cũng không giận chút nào, đáp lại một câu: "Thật là các cậu à, ở đây làm gì?" Viên Lộ lập tức ra vẻ nghiêm trang, đào hố Trần Yên Thực: "Cậu ấy ăn dữ quá, quán gần trường học gì đó đều không thỏa mãn được cô ấy." Trần Yên Thực nhìn thấy khóe miệng Viên Lộ nhịn không được ý cười, lập tức bổ nhào qua: “Cậu khá lắm." Sau đó hai người ôm nhau thành một khối cùng cười to, Tạ Cảnh Thâm cũng nheo mắt cười.

Cụ thể Trần Yên Thực nhớ không rõ, ấn tượng sâu nhất chính là bầu trời vạn dặm không mây, sáng lên tình bạn lấp lánh, đó là một cười thiếu niên đến đặc biệt đẹp mắt.

Oa, lại nghĩ đến Tạ Cảnh Thâm rồi, vùi đầu, ngủ ngủ.

Ngày hẹn hôm đó, Trần Yên Thực đến hơi sớm, vốn tính gọi một ly thức uống của Mỹ, nghĩ nghĩ, vẫn không gọi,ộgị một ly nước lọc, sau khi Viên Lộ tới, vẫn chậm chạp không chịu ngồi xuống, khóe miệng khẽ cười đánh giá Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngẩng đầu đối diện với cô, trong mắt đều là ý cười.

Vốn cho rằng Viên Lộ sẽ lớn và vỗ mạnh vai cô một cái, nào ngờ Viên Lộ chỉ là dè dặt cười cười, không có thêm động tác gì, ngồi xuống trước mắt cô.

Hai người nhìn nhau... Không có lời nào để nói... Khụ khụ, Trần Yên Thực mở miệng trước: "Người đẹp, xin hỏi cậu là Viên Lộ à?"

Rốt cục Viên Lộ không nhịn được, bật cười, vì ngại đây là nơi đông người, nên nắm tay để trên bờ môi, nén để không cười ra tiếng.

Viên Lộ nũng nịu trả lời: "Chính là em đây." Dứt lời, dường như còn lời muốn nói, nhìn thoáng qua Trần Yên Thực.

Trần Yên Thực nâng trán, còn tưởng rằng người này đã bước lên con đường thục nữ rồi, haiz, không ngờ vừa mở miệng đã để lộ bản chất thật rồi.

"Đứng đắn một chút không được à?"

Viên Lộ liền ngồi nghiêm chỉnh: "Vâng, trưởng quan."

Trần Yên Thực: "Sĩ quan, có thấy Tiểu Yên Yên đẹp lên không?"

Viên Lộ: "Ừa! Biến dạng rồi!"

Hai người đều nhịn không được bật cười.

Trần Yên Thực vươn tay đẩy Viên Lộ một cái: "Đã lâu không gặp, Tiểu Viên Lộ đẹp đến mức mình sắp nhận không ra rồi đấy."

Viên Lộ lả lơi vén vén tóc: "Nói thật xem, về bao lâu rồi hả?"

"Ba tháng rồi."

"Mọa, trở về lâu như vậy mà không thèm liên lạc với mình?"

Trần Yên Thực học giọng điệu nũng nịu vừa nãy của Viên Lộ: "Về gặp phải nhiều chuyện lắm, nhất thời quên thôi."

Nhưng mà nói là nói như vậy, tuy rằng lâu rồi không liên lạc, nhưng gặp mặt lại không hề có cảm giác xa lạ nào cả.

Viên Lộ ôm cánh tay: "Như vầy đi, phải trừng phạt."

"Phạt cái gì?"

"Đi xem phim kinh dị với mình!" giờ phút này hai mắt Viên Lộ quả thực là tỏa sáng, giọng nói cực kỳ hưng phấn, "Cậu không biết đâu, gần đây mình thích xem phim kinh dị lắm luôn, một mình lại sợ, vừa lúc cậu về, theo mình."

Trần Yên Thực trợn trừng mắt: "Chán cậu thật đó, cái này có gì mà sợ?"

"Xin cậu Tiểu Yên Yên."

Hai tay Viên Lộ tạo thành chữ thập, duỗi thật nhanh đến trước mặt Trần Yên Thực, Trần Yên Thực mất hết tác phong: "Cậu đã phạt rồi, mình có thể không tuân à?"

Đêm đó Trần Yên Thực gọi điện thoại về nhà nói với mẹ Trần đêm nay không về nhà, sẽ ngủ với bạn, mẹ Trần cũng biết Viên Lộ, lúc học trung học, Viên Lộ thường ngủ ở nhà Trần Yên Thực, cùng nhau xem phim truyền hình, làm bài tập, hai người dính như sam. Chỉ mấy ngày hôm trước, mẹ Trần thấy cả ngày Trần Yên Thực đều ở nhà nên hỏi sao cô không hẹn bạn bè lúc trước đi chơi, còn nhắc tới con bé họ Viên nữa, không phải lúc trước tụi con hay chơi với nhau lắm sao?

Lúc đi qua KFC, Viên Lộ chạy vào mua không ít thức ăn, Trần Yên Thực không hiểu, cô ấy mới giải thích: "Để lát nữa lại làm một học sinh cao trung."

Đúng rồi, lát nữa hai người xem phim hẳn không thể thiếu KFC và Coca.

Viên Lộ không ở nhà, ba mẹ cô ấy mua cho cô ấy một phòng trọ nhỏ, ở một mình.

Hai người làm tổ trên sofa, Viên Lộ cầm bản ghi xem có phim kinh dị nào hay không, Trần Yên Thực cũng có chút hí hửng, cầm lấ nguyên đùi Gà lên gặm, vừa hỏi: "Được chưa?"

Viên Lộ chỉ vào một bộ phim: "Bộ này đi, diễn viên chính là Lý Tâm Khiết."

"Tùy cậu."

Viên Lộ để laptop lên trên bàn trà, Trần Yên Thực đột nhiên nói: "Để xa một chút đi."

Viên Lộ ngậm french fries, không rõ nguyên nhân nhìn cô một cái, nhưng dời laptop xa một chút: "Cậu bị viễn thị à?"

Trần Yên Thực vụng về không chịu trả lời, chỉ hỏi: "Tên là gì vậy?"

"Quỷ Vực."

Bắt đầu luôn rất dọa người, Viên Lộ sợ quá ôm chặt lấy Trần Yên Thực, Trần Yên Thực thì rất bình tĩnh, nhưng mà càng về sau, người không giữ được bình tĩnh đó là Trần Yên Thực, Viên Lộ luôn miệng chửi má nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.