Bạch Tiềm nói tiếp, “Nhưng hung thủ của sáu năm sau không phải là kẻ giết người vào sáu năm trước.”
Hòa Lam nói: “Tại sao?”
Bạch Tiềm cười di chuyển đầu ngón tay chỉ vào cô gái cột dây tóc màu đỏ, “Mỗi một hung thủ đều có sự biến thái, cố chấp và kiêu ngạo riêng, đặc biệt là những hung thủ gây án lớn. Tổ trọng án đã tiến hành dò xét qua những vụ án mạng, trong mười sát thủ xẻ thi thể bằng kim loại thì chỉ có tên này là tỉ mỉ một cách đặt biệt. Kẻ sau đã chú ý đến rất nhiều chi tiết nhưng không thể nào hiểu rõ toàn bộ tâm lý hành động của hung thủ trước, cho nên hắn ta đã bắt chước thất bại.”
“Bắt chước?”
“Đúng, chính là bắt chước cách thức giết người.” Bạch Tiềm chỉ vào dây buộc tóc màu đỏ trên tấm ảnh Trần Như, “Hung thủ có sở thích phải lấy dây buộc tóc của nạn nhận đi sau khi giết người, không lý nào hắn ta lại đột nhiên thay đổi thói quen của mình, trừ phi hung thủ gặp phải biến cố gì lớn, còn không thì chắc chắn không phải hung thủ ban đầu.”
Thời điểm Trần Như chết cách người chết trước đó thời gian quá ngắn, các loại dấu hiệu cũng cho thấy khả năng thứ hai chiếm đa số.
Ngày hôm sau Hòa Lam lại đi đến chỗ của Trác Ninh, lần này Bạch Tiềm đi cùng với cô.
Trác Ninh vẫn mang dáng vẻ hiền hòa sáng láng, pha trà cho cô rồi hỏi rõ ý định đến đây. Hòa Lam cũng không vòng vo mà nói thẳng mục đích của mình với cậu ta.
“Tôi muốn gặp Trần Tĩnh một lần.”
Trác Ninh chậm rãi quét qua ánh mắt nghiêm túc cùng gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó liếc nhìn sang Bạch Tiềm ngồi bên cạnh, một lúc lâu mới cười nói, “Được, để xem dì ấy có đồng ý gặp cô không.”
Trần Tĩnh vẫn ở lại nơi vắng vẻ đó, độc lập tự túc không phụ thuộc ai, trước cửa trồng các loại hoa cỏ. Có một cô gái mặc quần áo màu đỏ đang cắt tỉa hoa ở trước cửa, khi nhìn thấy bọn họ thì khiếp sợ rụt đầu.
Trác Ninh ngoắc ngoắc tay với cô gái, “Tiểu Xuyến, sao chỉ có một mình cô ở đây?”
Cô gái nhìn cậu ta rồi lại nhìn Hòa Lam bên cạnh, “Dì Trần đi ra ngoài rồi.”
Bạch Tiềm đi dạo trong vườn hoa một lát, tay chạm vào cành hoa sờ sờ như có điều suy nghĩ. Cậu quay đầu nhìn La Xuyến hỏi, “Học nghành y sao?”
La Xuyến sững sờ, sắc mặt tái nhợt, còn có chút mờ mịt, “Tại sao hỏi vậy?”
Bạch Tiềm cười nói, “Những thứ này nhìn vào cứ nghĩ là hoa, nhưng trên thực tế nó là cây thuốc.”
“Thật… thật sao?” Dường như cô gái không muốn nói chuyện với người lạ, vội chào hỏi một tiếng rồi xoay người đi vào căn nhà gỗ của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh không có nhà nên họ chỉ đành theo đường cũ trở về chỗ của Trác Ninh. Trác Ninh bảo người làm chuẩn bị trái cây, còn bày biện gọn gàng một đống thịt nguội ra đĩa thủy tinh. Cậu ta đưa nĩa cho Hòa Lam, “Chị, chị nếm thử xem.”
“Ai là chị của cậu?” Bạch Tiềm lớn tiếng nói.
Hòa Lam trừng mắt liếc cậu, “Tiềm.”
Lúc tới đây cô mới biết Trác Ninh là bạn học của Bạch Tiềm, gần đây đã chuyển đến trường cấp ba. Tuy rằng cô không muốn Bạch Tiềm qua lại với dạng người như Trác Ninh, nhưng tính tình Trác Ninh sáng sủa hào phóng, Bạch Tiềm lại không có bạn bè, bề ngoài tương đối cô độc, cô thật sự hy vọng cậu có thể có một người bạn tri kỷ.
Tâm trạng Trác Ninh vô cùng dễ chịu, “Không sao, cậu ấy vẫn luôn như vậy.”
Hòa Lam cười cười, “Thật ra thì Tiềm rất ngoan, hai người chơi với nhau chắc hẳn cũng không tệ đúng không?”
Ngoan? Bên ngoài thì thái độ Trác Ninh không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Tiềm thì rất bí hiểm. Lần đầu tiên cậu ta thấy Bạch Tiềm đỏ mặt trước mặt cậu ta. Trác Ninh âm thầm vui sướng không thôi, ánh mắt nhìn Hòa Lam cũng mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Người phụ nữ có thể biến Bạch Tiềm biến thành như thế chắc hẳn không phải người bình thường.
Ánh mắt Bạch Tiềm đã chuyển sang lạnh lẽo.
Trác Ninh vội thu hồi tầm mắt, rụt cổ, trong lòng oán thầm: Làm gì ghê vậy chứ?
Đến giờ cơm trưa, Hòa Lam và Bạch Tiềm ở lại nhà họ Trác ăn cơm. Trác Ninh tự mình xuống bếp. Bàn ăn thủy tinh thật dài mà chỉ có ba người họ, bầu không khí vắng lạnh đến kỳ lạ. Trong bữa ăn, Trác Ninh luôn cười nói hỏi han cô nên bầu không khí cũng đỡ hơn một chút.
Người tuổi trẻ bây giờ thật lợi hại, ai cũng biết nấu ăn như vậy ư? Trác Ninh như thế cũng được xem như cậu trò ngoan nhỉ?
Nghĩ vậy nên Hòa Lam kìm lòng không được khẽ bật cười.
Tia sáng còn sót lại của buổi chiều tà phủ kín cả khoảng sân nhỏ, đá cuội trên đường nhỏ phủ một tầng ánh vàng nhàn nhạt soi rõ nền hoa văn nhẵn bóng. Bạch Tiềm vẫn đang ở trong nhà chào tạm biệt Trác Ninh, Hòa Lam một mình đứng đợi dưới bậc thang.
“Cậu có ý gì hả?” Trong phòng khách, Bạch Tiềm lạnh mặt trực tiếp cho cậu ta một đấm, “Làm gì cứ nhìn chị mình chằm chằm như thế?”
“Cậu khẩn trương thái quá như vậy làm gì chứ? Chị cậu chứ đâu phải chị mình, nhìn một chút cũng không được sao?”
Bạch Tiềm cười lạnh, “Cậu đi chết đi!”
“Chỉ vậy đã kêu mình đi chết à? Cậu có còn nhân tính không đấy! Tên nhóc xấu xa, bây giờ mình nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi.” Trác Ninh xé toang vẻ mặt ôn hòa vốn có, tức giận cho lại cậu một đấm.
Hai người xông vào đấm đá nhau một trận, sau đó ngã ngồi ra đất. Mồ hôi chảy ròng ròng không ngừng từ trên mặt rồi xuống trán, thấn ướt cả nửa người trên.
Hai người liếc nhìn nhau rồi cùng phì cười.Trác Ninh đập cậu một phát, “Còn muốn tiếp tục không? Chỉ vì chị cậu, cậu điên thật rồi?”
“Trong mắt cậu có bao giờ mình không điên đâu.” Bạch Tiềm trả đũa xong sau đó cười, “Còn việc kia, vẫn nên cảm ơn cậu, mặc dù mấy tên đó chưa chết.”
“Chết hết thì còn gì thú vị.” Trác Ninh khẽ cười.
Bạch Tiềm yên lặng nhìn cậu ta cười, dường như cảm giác có loại thâm ý khác. Trác Ninh ghé vào bên tai cậu nói nhỏ gì đó, môi Bạch Tiềm nở nụ cười bí ẩn.
Lúc rời khỏi nhà họ Trác thì trời đã tối.
Bạch Tiềm cưỡi xe đạp đèo cô chạy băng băng trên vùng núi. Hòa Lam giang hai cánh tay, bên tai có tiếng gió thổi o o khiến thể xác lẫn tinh thần cô vô cùng dễ chịu, chưa khi nào cảm thấy thoải mái như bây giờ.
“Hình như em đã biết.” Hòa Lam cười nói.
Bạch Tiềm vẫn cứ đạp xe, thờ ơ nói, “Biết cái gì? Chị không cần ngại, cứ nói thẳng đi.”
Lắm lúc cậu cũng hay chọc ghẹo người khác, Hòa Lam hít một hơi nhéo eo cậu. Bạch Tiềm liên tiếp xin tha, nói ra suy đoán của mình cho cô biết. Hòa Lam lẳng lặng nghe, sau đó mệt mỏi tựa vào lưng cậu, cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên trở lạnh, đồi núi xa xa đã dần chìm khuất ngã về Tây, chỉ để lại vết lạnh se lòng.
Sắp vào thu, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Dãy núi xanh ngắt, hơn nữa còn nửa ẩn nửa hiện khuất sau đường cong sừng sững trùng trùng điệp điệp, không còn ánh nắng chiều soi sáng.
Lúc Chung Uyển chết chính là một ngày như vậy.
Hoàng hôn núi Tây, kéo dài hơi tàn đến phần cuối của sinh mệnh.
Có lẽ đối với dì ấy chết như vậy sẽ là một loại giải thoát. Nhiều năm trước kia, Chung Uyển còn là một cô gái xinh đẹp động lòng người, là đóa hoa chốn thành đô nở rộ mê người, kiêu ngạo, tài hoa vô hạn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mườim ấy năm mà thân thể dì trở nên khô héo suy sụp như chiếc lá lụi tàn, đến nỗi cô cũng không đành lòng nhìn.
Trước khi chết, dì ấy nắm chặt cổ tay cô, năn nỉ cô đi tìm Bạch Tiềm và chăm sóc cho cậu thật tốt. Đã từng một thời kiêu ngạo cỡ nào, mà giờ phút này lại hèn mọn biết bao nhiêu… Những lời này là để hình dung nửa đời trước và nửa đời sau của Chung Uyển, thật sự là không thể tốt hơn. Tất cả đều do chính dì ấy lựa chọn, chẳng oán được ai.
Mỗi lần nhớ lại, tròng lòng Hòa Lam lại thấy chua xót khổ sở. Mặc dù qua nhiều năm không gặp, thời gian ở chung cũng không lâu, nhưng Chung Uyển thì vẫn là Chung Uyển, dì Chung trong ký ức xa xôi ấy luôn ôm cô cười, cho cô ăn các loại kẹo và bánh bích quy.
Cô nhìn gò má cong cong tuấn mỹ của Bạch Tiềm mà tình cảm trong lòng phức tạp khó phân biệt.
Thật ra thì dung mạo Bạch Tiềm rất giống Chung Uyển năm đó, diện mạo xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng, lúc cười lên hai hàng lông mày cong cong khiến thần thái tự tin và kiêu ngạo hơn.
Chỉ là, năm tháng đã mài mòn nhan sắc của dì ấy, khiến cho ánh sáng rực rỡ của dì ấy từ từ biến mất theo thời gian. Bạch Tiềm không giống vậy, cậu có tiền đồ xán lạn rộng mở, có tương lai tươi sáng, cô muốn nhìn thấy cậu luôn vui vẻ mỉm cười, không hy vọng cậu bị cuốn vào chuyện này nữa.
Xe đạp đổ xuống sườn dốc, đã hoàn toàn không còn chút ánh nắng nào. Hòa Lam hơi lạnh nên ôm chặt cậu, gối đầu sau lưng cậu.
Bạch Tiềm trêu nói, “Thì ra là chị cũng sợ tối, cũng sợ ma, cảnh sát như chị thật là mất mặt.”
“Lo lái xe của em đi!” Hòa Lam chọc chọc vào người cậu.
Tiếng cười của Bạch Tiềm lan ra bốn phía.
Gió đêm rất lạnh, đi mất một tiếng mới về đến nhà, Hòa Lam không nhịn được hắt hơi một cái, chân lạnh đến mức tê cứng. Bạch Tiềm khoác cho cô áo khoác của mình rồi dìu cô đi vào.
Trước khi ngủ, Hòa Lam gửi tin nhắn cho Lệ Ngôn, nói về chuyện của Trần Tĩnh rồi vội vã tắt máy.
Lúc Bạch Tiềm gõ cửa đi vào thì Hòa Lam đã lên giường nằm.
“Muộn rồi em còn chưa ngủ sao?”
“Không ngủ được.” Bạch Tiềm cởi giày, thả người xuống nằm trên giường cô, sau đó gối đầu nghiên lên một cái cánh tay lẳng lặng nhìn cô. Hòa Lam hơi mất tự nhiên khi bị cậu nhìn như vậy, mượn hành động vuốt tóc để né tránh ánh mắt cậu, “Em cũng lớn rồi, sao lại giống như trẻ con vậy?”
“Trước mặt chị em vĩnh viễn không lớn.”
Hòa Lam nói: “Đã trễ lắm rồi, đi ngủ đi.”
“Không, em không ngủ được.” Cậu đổi tính đổi nết bướng bỉnh không chịu được. Hòa Lam cũng không thể làm gì cậu, nên chỉ có thể mặc kệ cậu. Có điều nếu cậu nằm ngủ bên cạnh thì cô không ngủ được, chỉ có thể dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Bạch Tiềm vẫn nhìn cô chằm chằm, thỏa sức mà ngắm nhìn, cứ như nhìn cả đời này cũng không chán.
Tại sao thích Hòa Lam?
Nếu liệt kê ra thì có rất nhiều lý do, cũng có một vài điểm không thể giải thích bằng lời. Cậu chỉ biết lúc cậu ở cạnh cô thì cậu rất thích cười, nếu đổi lại là người khác thì cậu lười phải nói dù chỉ một câu.
Hòa Lam thật sự quá mệt nên bất tri bất giác cô ngủ lúc nào không hay, lồng ngực cô khẽ phập phồng hô hấp cũng đều đều. Bạch Tiềm cười cười cẩn thận đỡ cô nằm xuống, đắp kín chăn cho cô.
Cậu nghịch nghịch mấy sợi tóc cô, loại trình độ này bây giờ đã không thể thỏa mãn cậu, muốn hôn má cô, vuốt ve da thịt cô, tiến vào cơ thể cô… Chỉ cần mỗi lần nhìn cô là dục vọng trong cậu sẽ thức tỉnh.
Hòa Lam ngủ rất ngon, cậu cúi đầu hôn lên môi cô một cái.