Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 22: Chương 22: Chương 21: Kế hoạch




Những ngày sau đó cuộc sống vẫn trôi qua bình thường nhưng Hòa Lam cảm nhận được sự khác thường. Có điều gì đó đã được âm thầm sắp đặt, có điều gì đó không hay sẽ xảy ra, khiến lòng cô mơ hồ bất an.

Sau khi tra xét mấy vụ án hiện tại thì thấy chỉ là mấy vụ lẻ tẻ, không có vụ án hình sự lớn nào cả, công việc của cô cũng nhẹ nhàng hơn trước. Nhưng dạo gần đây lại có một vài chuyện cứ không ngừng quấy nhiễu cô.

Hôm nay khi về nhà cô phát hiện một hộp giấy màu đen đặt ở cửa ra vào, có nơ bướm màu đỏ được đặt ở trước cửa nhà cô. Cô lập tức ôm lấy cái hộp len lén về phòng như kẻ trộm.

“Chị, chị đã về.” Bạch Tiềm mang tạp dề từ nhà bếp đi ra, tay vẫn cầm cái muôi cười híp mắt nhìn cô.

Hòa Lam ôm chặt cái hộp, “À…ờ…không có gì…”

“Thật không có gì không? Gần đây chị… hình như đang có chuyện gì giấu em.”

“Thật sự không có gì mà.” Hòa Lam giả bộ như không có chuyện gì cười với cậu, “Gần đây chị hơi mệt, tinh thần không yên, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Em nấu cơm đi, chị về phòng trước.” Nói xong không đợi Bạch Tiềm trả lời, cô vội vã đi về phòng mình.

Bạch Tiềm đứng giữa phòng khách trống trải nhìn cửa phòng cô khép lại khẽ nhếch môi cười.

Sau khi về phòng Hòa Lam liền khóa cửa lại, cô còn dùng tay kéo kéo để xem cửa phòng đã hoàn toàn đóng chưa, thấy đã an toàn cô mới thở phào nhẹ nhõm vội vàng đặt cái hộp lên giường. Cô hít một hơi sâu tay run run mở nắp hộp ra.

Nhìn thấy đồ vật bên trong mặt cô lập tức đỏ bừng, lửa giận trong lòng cũng nhanh chóng bốc cao, cô hận chỉ muốn đập vỡ cái hộp ngay lập tức. Nhưng cô biết rất rõ mình không thể nào làm như vậy.

Mấy quyển tạp chí nằm im ỉm trong hộp là những quyển tạp chí khiêu dâm. Màu sắc trên bìa của cuốn đầu tiên khá mờ. Đó là hình ảnh một cô gái trẻ mặc đồng phục y tá, quần áo hở hàng, tay cầm ống tiêm, một tay bỏ vào trong váy của mình rồi vểnh bờ mông tròn lẳng ngạo nghễ về phía trước. Trên bìa cuốn thứ hai là chữ tiếng Nhật, so với bản thứ nhất thì ghê gớm hơn. Một cô gái dáng người nhỏ xinh bị một người đàn ông đẩy ra mặt đất, bên dưới của họ dính sát vào nhau, hình ảnh vô cùng sắc nét. Cuốn thứ ba là đại chiến 3P… (làm tình ba người)

Hòa Lam tức giận ném quyển tạp chí vào trong góc, nằm trên giường chờ cơn giận vơi đi.

Bắt đầu từ tuần trước, không biết kẻ nào lại đặt những thứ đồ kì quái này ở trước cửa nhà cô. Đáng sợ hơn là cô hoàn toàn không biết đó là ai. Cũng không biết đã đắc tội với tên biến thái nào để hắn liên tục tra tấn tinh thần cô như thế.

Nửa giờ sau điện thoại di động của cô quả nhiên vang lên.

Là số điện thoại ẩn danh, sau khi bắt máy đầu dây bên kia vang lên tiếng nói bị giả giọng, không biết là nam hay nữ, nhưng là kẻ mà cô vô cùng chán ghét, hỏi cô: “Cô Hòa Lam, đã nhận được đồ tôi gửi chưa?”

Nhẫn nhịn bao nhiêu ngày rồi, rốt cuộc Hòa Lam không nhịn được nữa, nóng nảy hỏi ngược lại: “Có phải anh có vấn đề hay không? Chúng ta có quen sao? Tôi mắc tội gì với anh mà anh lại đùa giỡn tôi như vậy? Rốt cuộc anh muốn sao nói thẳng ra đi, đừng gửi mấy thứ đồ dơ bẩn này đến đây nữa!”

“Đồ dơ bẩn ư?” Người ở đầu dây bên kia dường như đang cười, “Tạp chí quốc tế cao cấp của Nhật Bản sao có thể là đồ dơ bẩn được chứ? Một ngàn tám trăm yên Nhật một quyển đấy. Nó có thể giúp cô nâng cao kiến thức, hiểu rõ bản thân, đồ tốt như thế mà cô lại khinh miệt như vậy à? Đúng là không có mắt dùng đồ tốt mà!”

Hòa Lam tức điên lên, quát: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

“Đừng nóng, là thục nữ thì bất cứ lúc nào cũng nên học cách bình tĩnh. Bề ngoài cô là một cô gái ôn hòa đơn thuần nhưng bên trong lại nóng nảy dữ dằn. Trên đời này không có cô gái nào là Thánh nữ, cùng lắm chỉ có bề ngoài nhìn giống Thánh nữ mà thôi. Cô cần gì phải che giấu ham muốn của mình? Dĩ nhiên, nếu như cô báo cảnh sát thì cũng chẳng sao cả. Nhưng cô có bằng chứng không? Có thể bắt được tôi không? Nếu như thất bại, tôi không bảo đảm mình sẽ không làm ra chuyện gì mất lý trí nữa à nhe. Cô là cô gái sĩ diện, cho nên cô cũng đâu muốn người khác biết loại chuyện như vậy đúng không? Ngoan nào, bây giờ mở tạp chí ra.”

“Đồ thần kinh! Đủ rồi! Tôi sẽ vứt bỏ mấy cái này ngay lập tức!” Hòa Lam chạy vào trong góc nhặt quyển tạp chí lên ném vào hộp rồi đóng sập nắp lại.

Giọng nói ở đầu dây bên kia từ tốn vang lên, “Cô đương nhiên có thể làm vậy nhưng ngày mai sẽ có mấy bà già nhiều chuyện quanh nhà nhìn thấy nhiều thứ đồ ở trước cửa nhà cô hơn nữa. Ví dụ như… nội y sexy, bao cao su, dương vật giả ..vân…vân…”

“Thôi đi!” Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó thôi Hòa Lam đã muốn đào lỗ để chui xuống. Khu dân cư này phần lớn đều là những phụ nữ có trình độ văn hóa không cao, bình thường rất thích tám chuyện này kia. Nếu thật sự bị mấy bà cô đó nhìn thấy những thứ đồ kia thì thanh danh của cô còn gì nữa chứ, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Hòa Lam nói: “Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?”

“Đừng nói lời khó nghe như vậy, tôi chỉ có ý tốt thôi mà. Cô đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, một cô gái xinh đẹp như cô không cảm thấy cô đơn sao? Đêm dài đằng đẵng, tìm chuyện để làm cũng sẽ có lợi cho cơ thể đấy.”

Hòa Lam chỉ muốn ném thẳng điện thoại vào mặt gã kia, hạ thấp giọng nói: “Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi.”

“Đúng là nóng nảy thật. Bây giờ chúng ta hãy xem tạp chí trước. Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không chuyện chúng ta đã nói trước đó sẽ trở thành sự thật.” Người nọ cười khúc khích, sau đó nói: “Mở cuốn tạp chí đầu tiên ra… Đúng, chính là cuốn ngoài bìa có bộ đồ đồng phục hấp dẫn… Lật tờ thứ nhất xem thì có thể giúp cô hiểu rõ bản thân mình.”

Hòa Lam nhẫn nhịn mở cuốn tạp chí đầu tiên ra.

Trên giấy là hình ảnh nữ y tá trần truồng nửa người bên dưới, hai chân giang rộng hai bên, nhìn thật bốc lửa. Âm đạo phụ nữ rõ nét đến mức không thể rõ nét hơn. Mặc dù Hòa Lam cũng là phụ nữ nhưng chưa từng xem qua chỗ đó của mình, giờ nhìn thấy nó mặt cô chợt đỏ lựng cả lên.

“Có thấy hai cánh hoa màu hồng không? Đó được gọi là môi nhỏ, hai cánh bên ngoài gọi là môi lớn có màu sắc đậm hơn. Chúng là hai bộ phận sinh dục quan trọng của phái nữ, trên đó có dây thần kinh rất nhạy cảm, lúc phụ nữ hưng phấn thì chúng sẽ tụ máu và cương lên. Lúc dương vật đâm vào nó sẽ bao chặt lấy dương vật, còn ấm nóng và co bóp nữa… Mỗi người đều có phản ứng không giống nhau, có lẽ nơi đó của cô Hòa Lam… rất trơn, rất đẹp nhỉ?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

“Được rồi được rồi, chúng ta không nói về cái này nữa. Ừ… Tiếp theo nhìn cục nhỏ nổi lên phía trên một chút, nó được gọi là âm vật, là nơi nhạy cảm nhất để kích thích khoái cảm ham muốn. Lúc quan hệ, âm đạo co lại sẽ tác động đến môi nhỏ, kích thích âm vật khiến nó hưng phấn, giống như bao quy đầu ở nam giới. Đây chính là bộ phận quan trọng, cô phải nhớ cho kỹ.”

Tay cầm điện thoại run run, mặt Hòa Lam lúc thì tái mét lúc thì đỏ bừng.

Người đàn ông này hình như chưa muốn buông tha cô, cười ha ha, nói tiếp: “Cô Hòa Lam là gái còn trinh, chỗ kia nhất định rất chật và đẹp, nếu như tôi đâm vào nhất định có thể xuất ra mấy lần, cũng giúp cô lên đỉnh mấy lần luôn.”

Hòa Lam không muốn nghe những từ ngữ thô tục phía sau nữa nên cố gắng làm thanh tĩnh đầu óc của mình, để mặc giọng nói kia cứ thế vang lên. Nhưng lỗ tai cô không bị điếc, thế cho nên lời nói của tên đàn ông thô bỉ đều lọt hết vào tai cô, bên dưới cô cũng đã ươn ướt. Hòa Lam khổ sở ôm lấy đầu, không biết phải làm sao.

Sau nửa tiếng quấy rầy, cuối cùng tên đàn ông cũng chịu cúp điện thoại. Có người gõ cửa phòng, là Bạch Tiềm đứng ngoài cửa gọi cô ra ăn cơm. Hòa Lam chỉnh sửa quần áo, soi gương xác định không có gì khác thường mới mở cửa đi ra.

Bạch Tiềm nấu ăn rất ngon nhưng cô không có khẩu vị, trong đầu cô đều là những câu nói từ cuộc điện thoại kia, trong lòng vô cùng buồn bực.

“Chị, chị sao vậy? Em thấy sắc mặt chị không tốt. Có phải không khỏe hay không?” Bạch Tiềm ân cần hỏi cô.

Chuyện mất thể diện như thế dĩ nhiên Hòa Lam sẽ không nói cho cậu biết, cô cười lớn, nói: “Không sao, chỉ hơi choáng đầu thôi.” Cô vội vã ăn cơm rồi trở về phòng. Đang muốn đóng cửa lại thì Bạch Tiềm đè tay cầm mở cửa đứng cười cười với cô.

Trước kia Bạch Tiềm cũng thường vào phòng cô, Hòa Lam cảm thấy rất bình thường. Nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô sợ sẽ bị cậu phát hiện gì đó cho nên cực kỳ lo lắng.

May mắn là Bạch Tiềm chỉ tùy tiện liếc mắt rồi ngồi xuống giường cô, vỗ vỗ ga giường, kêu: “Chị, đến đây.”

Hòa Lam ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bạch Tiềm đá văng đôi dép, quỳ gối lên giường ngồi sau lưng cô, ấn ấn bả vai cô.

“Em làm gì đấy?”

“Chị sao vậy? Không phải chị nói choáng đầu sao? Em xoa bóp giúp chị.” Bạch Tiềm ngạc nhiên nói.

Hòa Lam ‘có tật giật mình’ vội nói, “Không sao đâu.”

Bạch Tiềm cười cười đấm bóp giúp cô. Tay nghề của cậu rất tốt, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại ấn lên huyệt cô giúp cô thả lỏng thần kinh. Những ngày gần đây Hòa Lam đều ngủ không ngon giấc, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng. Sau khi được cậu day ấn thì đầu óc dần trở nên mê man, mí mắt cũng khép lại.

Cô vô ý dựa vào người Bạch Tiềm, hô hấp đều đều, lồng ngực phập phồng.

Bạch Tiềm buông tay, đổi thành tư thế ôm cô vào lòng. Hòa Lam ngủ vô cùng an tĩnh, cơ thể mềm mại giống như bông vải, mềm oặt không xương tựa như không còn sức lực. Cậu ôm cô cực kỳ dịu dàng, chỉ sợ làm đau cô mà cũng sợ cô giật mình tỉnh dậy.

Có điều Bạch Tiềm chỉ lo lắng thừa mà thôi. Hòa Lam ngủ rất sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Bạch Tiềm cẩn thận đặt cô lên giường, từ từ cởi áo ngủ cô ra. Chỉ vài giây đã lột đồ cô sạch sẽ. Cơ thể trắng như tuyết trước mặt cậu như tia sét đánh thẳng vào người cậu, dục vọng như măng mọc sau mưa, từ từ lớn lên và căng cứng, không thể ngăn cản nổi.

Hai bầu vú đầy đặn trắng trẻo rồi cái bụng bằng phẳng còn có khu rừng rậm sâu kín của phụ nữ làm cho người ta huyết mạch căng phồng, không thể không đỏ mắt.

Cậu em dưới đáy quần cậu đã giương lên thật cao từ lâu, yết hầu di chuyển vô số lần, vì nghĩ đến đường dài về sau nên cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Cậu dạng hai chân cô ra thành hình chữ ‘M’, thuận tay lấy camera đã chuẩn bị từ trước chụp hình cô. Hòa Lam còn là con gái, nơi đó rất khít khao. Cậu thử mấy lần cũng không thể vào được chỉ có thể dùng tay mò mò.

Sau khi lần mò mấy lần mới tìm được cái động nhỏ kia, chỉ cần nhẹ buông tay nơi đó thì đã không thấy tăm hơi. Không còn cách nào khác cậu chỉ có thể dùng một tay giữ âm hộ, một tay khác cầm máy ảnh chụp vào chỗ đó.

Kế hoạch bây giờ mới bắt đầu…

Cuối cùng Bạch Tiềm không thể chịu được nữa, ném máy ảnh qua một bên, run rẩy cúi người xuống nằm giữa hai chân cô, dùng đầu lưỡi ướt át liếm láp âm hộ, vạch cho âm hộ cô hé mở ra. Bên trong ấm ấm, ướt át, trong lúc ngủ mơ Hòa Lam dường như cũng có cảm giác, cô giật giật chân rồi bất an kẹp chặt đầu cậu.

Nhưng bên trong cô thật sự quá chặt, đầu lưỡi cậu bị mắc kẹt, phải mất một lúc cậu mới rút ra được.

Bạch Tiềm chống người giữa hai chân cô im lặng nhìn cô cười.

Cho dù còn con gái cũng không tới nỗi chặt như vậy. Không biết lúc cậu đi vào có làm cô bị thương không? Cậu rất muốn được nhìn thấy cô giãy giụa ốn éo cầm tay cậu xin tha cho, đôi chân thon dài vô lực kẹp lấy eo cậu, cơ thể đung đưa theo mỗi lần cậu ra vào. Niềm vui sướng đó thật khiến người ta háo hức mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.