Bạch Tiềm đã quyết định hợp tác với Đỗ Biệt nên Hòa Lam tạm thời phải ở lại trong hẻm núi này. Mục Lăng ngày đêm canh giữ bên ngoài nên không có ai đến làm phiền hay gây bất lợi gì cho cô. Hòa Lam thấy yên tâm hơn nhiều.
Mấy ngày nay Bạch Tiềm hay đi sớm về trễ dường như đang dự tính kế hoạch gì đấy. Cậu không nhắc đến nên cô cũng không hỏi nhưng lòng không tránh khỏi lo lắng cho cậu.
Mặc dù rất bận rộn nhưng mỗi buổi trưa cậu đều tự mang bánh nướng hạt thông tới, đút cho cô rồi dịu dàng hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ngon.” Hòa Lam gật đầu.
“Thật không?” Cậu nắm lấy ngón tay cô rồi liếm liếm mút mút. “Ngọt ngọt!”
Hòa Lam xấu hổ vội đổi đề tài nói: “Em bận rộn như vậy thì không cần mỗi ngày đều đến thăm chị.”
“Em không đến thăm chị, chẳng lẽ ngày ngày em nên đến ngắm cái tên họ Đỗ đó sao? Thấy hắn là ăn không vô rồi.”
Hòa Lam nhịn không được cười nói: “Đừng để tổn hại sức khỏe.”
Nỗi ám ảnh về Đỗ Biệt đã dần nguôi ngoai trong lòng Hòa Lam. Điều quan trọng bây giờ là cô có Bạch Tiềm bên cạnh nên cô sẽ không lo tưởng viễn vông nữa. Còn về Đỗ Biệt, ấn tượng về anh ta càng ngày càng mơ hồ, cô cũng không biết vì sao. Có lẽ cô tin rằng chuyện tày đình hôm trước sẽ không xảy ra lần nữa. Vả lại cô vốn có bản năng trốn tránh giống như cô đã chọn cách trốn tránh và quên đi nỗi đau tan nhà nát cửa năm ấy.
“Cũng không bao lâu nữa mọi chuyện sẽ kết thúc. Đến lúc đó em sẽ dẫn chị trở về.” Bạch Tiềm vừa nói vừa nắm tay cô, dùng bàn tay to lớn của cậu bao bọc bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Hòa Lam cảm thấy không chỉ lòng bàn được sưởi ấm mà lòng cô cũng cảm thấy ấm áp vô cùng. Lúc này đây cô thấy yên tâm hơn bao giờ hết, không còn sợ hãi bất kỳ điều gì. Cô nhìn vào đôi mắt cậu mà tin chắc rằng những vấn đề trước mắt cậu có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, chỉ là vấn đề thời gian. Cô chọn lựa tin tưởng cậu tuyệt đối.
Nhưng cô không tránh khỏi những lúc thấy lo lắng. Đặc biệt khi Bạch Tiềm đi ra ngoài, cô cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng.
Nếu như không có gì phức tạp thì sao Tiềm lại bận rộn như thế? Theo tính cách của cậu ấy thì cậu ấy nên thờ ơ mới phải. Hòa Lam nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không ra.
Tối nay nhìn ánh trăng sáng soi lên vách núi phản xạ tia sáng lờ mờ xuống thung lũng trong không gian bốn bề im ắng tạo cho người ta có cảm giác quạnh quẽ cô liêu.
Hòa Lam đứng trên hành lang ngắm cảnh sắc bên ngoài mà ngẩn người: Dòng suối trong vắt lạnh lẽo, bên bờ mọc lên từng đóa súng trắng điểm màu tím u buồn, trên bờ là rừng trúc âm u chạy dọc theo con đường mòn sâu hun hút. Tất cả chập chờn dưới ánh trăng vẽ nên một bức tranh đẹp kỳ bí. Hóng gió một lát, Hòa Lam lại nâng váy đi xuống lầu. Đã nhiều ngày không đi ra ngoài, xương cốt cô cũng trở nên cứng ngắt.
Lúc xuống nhà cô mới phát hiện Mục Lăng không có bên cạnh. Mấy ngày qua cô ta vẫn luôn canh chừng cô một tất cũng không rời nhưng hôm nay không thấy bóng dáng cô ta đâu, Hòa Lam rất bất ngờ. Không có cô ta, một mình cô đi ra ngoài thật sự không an toàn... Hòa Lam nghĩ tới lời Bạch Tiềm dặn dò liền nhấc váy ngoan ngoãn đi lên lầu.
“Xin chờ một chút.” Sau lưng có người gọi cô, giọng nói trong trẻo nhu hòa.
Hòa Lam quay đầu lại nhìn thì thấy Tạ Minh Kha thân hình cao ráo, thân vắt kiếm dài sau lưng, trong đêm tối bóng cậu ta kéo thành một vệt dài trên thảm cỏ.
“Xin phép quấy rầy một chút. Có thể tìm một chỗ để nói chuyện được không?” Giọng cậu ta nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như ánh trăng kia. Mất ngón tay thon dài của cậu ta nắm chuôi kiếm hết sức tự nhiên.
Hòa Lam không ngờ là cậu ta nên sững sờ tại chỗ. Trước đây cậu ta vốn là người của Đỗ Biệt. Hiện tại bọn họ có quan hệ hợp tác nên cũng không thể coi là đối địch. Dù như thế nhưng trong lòng cô thấy có chút kỳ quái vì dù sống chung nhưng ít khi cậu ta chủ động nói chuyện với cô huống hồ gì cậu ta lại nói chuyện trịnh trọng như thế này.
Con đường nhỏ uốn lượn quanh co tựa như nỗi lòng đầy thắc mắc của Hòa Lam lúc bấy giờ. Tạ Minh Kha đi trước, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng cứ đi hoài không thấy dừng lại, Hòa Lam không thể làm gì khác hơn ngoài đi theo cậu ta. Đi xuyên qua rừng trúc đến một bãi đất trống phủ đầy lá khô, bên cạnh là một cái ao nhỏ núp dưới tàn cây cao, ánh trăng chiếu xuống nửa vòng ao tạo nên hình lưỡi liềm huyền bí.
Đi đến bên bờ ao cậu ta dừng lại.
Hòa Lam đi tới chỗ cậu ta buột miệng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với chị?”
“Chuyện Đỗ Biệt và Bạch Tiềm chị có biết hết không?” Tạ Minh Kha trầm ngâm ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng một lúc rồi quay đầu nhìn cô hỏi.
“Bọn họ có chuyện gì?” Hòa Lam rốt cuộc tìm được người để hỏi thăm ngọn nguồn nỗi lo lắng trong lòng mấy ngày qua.
Tạ Minh Kha chậm rãi nói: “Thế lực của Bành Vân Thanh ở Tam Giác Vàng không cần nói chắc chị cũng biết. Hiện nay Đỗ Biệt đã mất đi căn cứ của mình nên không phải là đối thủ của lão, ngay cả Bạch Tiềm có lợi hại hơn nữa thì cũng giống như rồng mạnh đáp trên đầu mãng xà. Dù tiền tuyến có binh lực tinh anh nhưng binh dụng và lương thực hậu phương không chắc sẽ trụ được bao lâu nữa.”
Hòa Lam hiểu dụng ý của cậu ta, “Tại sao lại nói với chị vấn đề này?”
Tạ Minh Kha quay đầu lại, đôi lông mi thon dài khẽ cúp xuống mặc cho ánh trăng phủ lên màu trắng bạc, gương mặt hiện lên vẻ tự ti: “Em không muốn chờ chết.”
“Em muốn trốn đi sao?”
“Em chưa bao giờ vừa lâm trận đã bỏ chạy.” Cậu ta hơi cau mày, thở hắt ra. “Em biết được một kho hàng, có lẽ có thể giúp được bọn họ.”
“Vậy... Tại sao em lại tới tìm chị?” Hòa Lam càng không rõ ý định của cậu ta.
Tạ Minh Kha nói: “Trước khi chết, cha em đã để lại cho em một tấm bản đồ. Đó cũng chính là vật mà cha mẹ chị lưu lại khi còn sống. Chuyện năm đó, chắc chị cũng biết một chút. Tấm bản đồ này vẽ đường dẫn đến kho hàng năm đó.
Chuyện Hòa Lam không muốn nghe nhất lại được nhắc đến khiến cho mặt cô trở nên trắng bệch, đôi môi cũng nhợt nhạt. Tạ Minh Kha thấy vậy thì hoảng hốt chụp đỡ hai vai tránh cho cô khuỵ ngã.
“Chị không sao chứ? Nếu không khỏe thì để em đưa chị về.”
Hòa Lam gạt tay cậu ta ra nói: “Không sao.”
“Chị đừng nghi ngờ, hàng đó không phải ma túy, mà là đồ quý do đám thương gia bị bọn cướp núi cướp rồi lưu giữ lại trong nhiều năm. Thời gian đã qua lâu nên chúng trở thành vật vô chủ. Năm ấy cha mẹ chị không muốn những thứ đó rơi vào tay kẻ ác nên mới giấu đi. Tấm bản đồ thì em đang giữ nhưng cha em nói rằng chỉ có chị mới mở được mật mã chỗ đó mà thôi.”
Giọng nói của cậu ta rất điềm tĩnh, tựa hồ như đang trấn an cô.
Năm đó sau khi cha mẹ cô rời khỏi cục tình báo thì có tham gia vào một tổ chức nhưng nhiệm vụ cụ thể là gì thì cô không rõ. Chuyện năm đó cô thật sự không muốn nhớ lại nữa. Mặc dù tiêu diệt được tên trùm ma túy nhưng bản thân cha mẹ cô và đồng đội cũng bị truy cùng giết tận.
Cô vốn cho rằng mọi chuyện đã bị chôn vùi theo năm tháng nhưng không ngờ vẫn còn chuyện dính dáng đến tận hôm nay. Đối với kho báu gì đấy thì cô không có hứng thú nhưng nó lại có thể giải quyết được tình trạng cấp bách hiện nay.
“Tốt nhất chị đừng nói với Bạch Tiềm.” Tạ Minh Kha nói: “Hiện nay anh ta không phân thân được, chỉ thêm gánh nặng cho anh ta mà thôi.”
“Ý của em là muốn một mình chị đi tìm?”
“Em cùng đi với chị” Cậu ta cúi đầu nhặt cục đá ném vào ao nước.
Mặt hồ đang yên tĩnh bỗng chốc văng nước tung toé, không ngừng gợn sóng.
Thấy Hòa Lam trầm ngâm không trả lời, cậu ta cười khẽ nói: “Chị không tin em sao? Em cũng tiếc cái mạng này của mình lắm.”
Hòa Lam không biết trả lời như thế nào bởi vì cô sẽ không dối gạt Bạch Tiềm để đi với người khác. Nếu làm như vậy cậu sẽ rất lo lắng, ảnh hưởng đến tâm lý chiến đấu. Trước khi Hòa Lam cáo biệt Tạ Minh Kha, cô nói: “Để chị suy nghĩ thêm về chuyện này.”
Bóng cô từ từ xa dần. Tà váy viền hoa trắng phất phơ trong gió để lộ ra vùng da quanh mắt cá chân trắng như tuyết. Mái tóc cũng bị thổi tung, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Nhìn theo dáng cô mảnh khảnh yếu ớt làm người ta có cảm giác muốn ôm ấp che chở cho cô.
Đến khi bóng cô khuất hẳn trong tầm nhìn Tạ Minh Kha mới lấy ra một chiếc chong chóng tre đặt lên môi khẽ hôn nhẹ...
Trở về nhà sàn, Hòa Lam thấy Mục Lăng đang đứng ở hành lang đợi cô. Thấy cô về tới, cô ta bước vội đến bên cô hỏi: “Cô đi đâu vậy? Tôi có việc ra ngoài một lát thì cô liền đi lung tung. Lỡ có chuyện gì thì làm sao?”
Hòa Lam còn mãi nghĩ đến chuyện Tạ Minh Kha nói lúc nãy nên thờ ơ lắc đầu đáp: “Không có việc gì.”
“Sao này cô đừng đi lung nữa!” Không biết vì sao giọng Mục Lăng trở nên nhỏ nhẹ hẳn đi. Cô ta hờ hững nhìn cô bước vào nhà đóng cửa lại.
Bạch Tiềm cũng vừa về tới.
Sau khi vào phòng Hòa Lam cảm thấy mệt mỏi nên thay bộ đồ ngủ nhưng cô nghe thấy tiếng kẽo kẹt mở cửa nên vội kéo áo lại. Hôm nay cô mặc áo len tay dài màu lá sen cùng váy màu trắng dài. Váy thì đã cởi ra rồi làm cho cặp đùi trắng nõn như tuyết lộ rõ mồn một, chiếc áo dài chỉ che được cái mông vung cao...
Cậu lém lĩnh cười cười ngắm nghía còn cô thì xấu hổ nên nhảy lên giường trùm chăn che người lại. Cậu nhảy theo mò vào chăn cởi áo tay dài của cô ra sau đó vòng tay ra sau tháo cả khuy áo ngực.
Bạch Tiềm móc áo ngực ra, kê lên mũi rồi nhắm mắt ngửi ngửi.
Hòa Lam đỏ mặt, kéo mền che kín ngực nhưng Bạch Tiềm vẫn thấy rõ hai bờ vai lộ ra da thịt trắng như tuyết khiến cậu ngẩn người tưởng tượng...
Cậu vội vàng cởi nút áo sơ mi, tháo thắt lưng, cởi sạch rồi khẽ gọi tên cô trong lúc bò lên giường.
Cơ thể trần truồng của Hòa Lam bị cậu ôm vào người liền cảm thấy toàn thân nóng ran, mặt đỏ lựng. Nhưng vì hôm nay cô có tâm sự nên lúc cậu đi vào cô có phần xao nhãng.
“Tập trung một chút.” Bạch Tiềm cảm thấy không thoải mái nên chỉ sau mấy chục phút đã cao trào phóng ra toàn bộ.
Hòa Lam nằm yên trong lồng ngực rắn chắc của cậu mà trong lòng suy tính có nên chăng kể hết mọi chuyện với cậu.
Bạch Tiềm dĩ nhiên nhìn ra được cô có tâm sự, cậu ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của cô khẽ nói: “Có chuyện gì thì nói ra chứ để lâu nặng bụng lắm đó.”
Rốt cuộc Hòa Lam cũng kể hết đầu đuôi chuyện của Tạ Minh Kha nói với cô hôm nay.
Trong bóng đêm Bạch Tiềm trầm mặc một lúc lâu.
Hòa Lam nghĩ cậu không vui khi cô đi ra ngoài một mình để gặp Tạ Minh Kha nên vội giải thích: “Chị coi cậu ấy như em trai.”
“Em trai bé nhỏ à?” Vốn không để ý chuyện này thì giờ đây Bạch Tiềm lại cao giọng gặng hỏi. Hòa Lam cảm thấy căng thẳng vô cùng nên kể hết chuyện lúc trước nhận nuôi Tạ Minh Kha nhưng theo nét mặt của Bạch Tiềm thì có vẻ cô càng giải thích thì càng có vấn đề.
“Chị hoàn toàn là vì...” Cô căng thẳng đến mức nói năng cũng không còn lưu loát nữa.
Bạch Tiềm bất đắc dĩ không muốn khơi sâu nữa nên ôm cô chặt vào lòng nói: “Được rồi! Được rồi! Đừng nhắc đến tên đàn ông khác nữa. Nếu như cậu ta nói thật thì em sẽ cùng đi với chị.”
Hòa Lam rất bất ngờ với câu trả lời của cậu nên hỏi lại: “Còn phía Đỗ Biệt thì sao? Lỡ như anh ta quay đầu đánh úp...”
Bạch Tiềm che miệng cô lại, nói giọng chắc nịch: “Hắn ta sẽ không có can đảm mà cược tính mạng cùng với tiền đồ, vả lại hắn không có bản lãnh này.”
Hòa Lam không biết vì sao cậu lại tự tin đến vậy nhưng Bạch Tiềm làm việc luôn luôn biết tính toán, có lẽ cậu đã lường trước và phòng bị sẵn không chừng, thế nên không cần hỏi cậu thêm nữa.
Bạch Tiềm khẽ cười trong bóng đêm.
Chuyện của Tạ Minh Kha làm sao không biết chứ? Việc Mục Lăng vắng mặt là do cậu cố ý sai cô ta đi điều tra lai lịch của Tạ Minh Kha. Thật ra có điều chưa rõ lắm nên cậu không khỏi hoài nghi. Hôm nay cậu để cho Hòa Lam đi với hắn là để xem hắn có mục đích gì.
Bạch Tiềm vẫn luôn thắc mắc với vóc dáng của Chu Tĩnh và Tạ Lĩnh sao có thể sinh ra một Tạ Minh Kha có tướng tá xuất chúng như vậy?
Cậu cũng đã điều tra trước đây hắn chưa từng tham gia tổ chức hay đội huấn luyện chuyên nghiệp nào thì sao lại có bản lĩnh như thế? Phải chăng do Tạ Lĩnh dạy hắn khi còn bé? Nhưng Tạ Lĩnh đã mất nhiều năm rồi nên không thể nào kiểm chứng được.
Bạch Tiềm có cảm giác hắn ta không hề đơn giản.
Mục đích của hắn đơn thuần không phải vì giữ mạng bởi vì với bản lãnh đó hắn có thể rời đi hoặc tìm nơi khác để đầu quân.
Đỗ Biệt ở lại giữ bản doanh, Hòa Lam, Bạch Tiềm, Tạ Minh Kha và Mục Lăng cùng nhau lên đường. Lúc chuẩn bị đi, Lý Mạn Xu đứng ở cổng hẻm núi cản bọn họ lại: “Đi đâu mà đi cả đám vậy?”
Dường như cô ta đã sớm dự định đi theo Bạch Tiềm.
Hòa Lam không muốn để ý đến cô ta nên cùng Bạch Tiềm đi tuốt ở phía trước. Cô ta đoán là mọi người tìm được chỗ nào đó hay ho, chuẩn bị chạy trốn nên cô ta chạy theo cho kịp.
Cô ta nhất định phải đi theo. Bây giờ ở trong bản doanh nên mọi người sẽ không để xảy ra xung đột. Hòa Lam thì không nói gì nên chỉ cần để ý và dựa dẫm vào Bạch Tiềm là được. Bọn họ lại đông người như vậy nên cũng không phiền khi thêm một mình cô ta.
Mọi người cùng leo lên xe việt dã dừng chờ ở cửa hang núi. Đó là dòng xe Land Rover đã khá cổ.
Dọc đường, tất cả mọi người đều im lặng, không khí trên xe vô cùng an tĩnh.
Lý Mạn Xu tự nhiên mở đồ hộp, bóc thịt bỏ vào miệng nhai nhót nhép, cô đưa phần còn thừa cho Tạ Minh Kha hỏi: “Ăn không?”
“Cảm ơn, tôi không đói.”
“Sao? Sợ bị tôi bỏ độc à?” Lý Mạn Xu liếc cậu ta một cái, cảm thấy cậu cũng đẹp trai nên đặt tay lên đùi cậu nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta cũng đã kề vai sát cánh lâu ngày rồi sao cậu vẫn lạnh nhạt với tôi quá vậy?”
Tạ Minh Kha gạt tay cô ta ra rồi đổi chỗ với Mục Lăng, một mình cậu ngồi bên cửa sổ vô hồn ngắm nhìn những bụi cây ven đường lướt qua vùn vụt.
Đến tối, xe việt dã dừng lại giữa khu rừng rậm rạp. Dựa vào bản đồ thì xung quanh bọn họ bấy giờ toàn là rừng rậm và đầm lầy nên xe không thể chạy qua được. Bọn họ không thể làm gì khác ngoài bỏ xe lại mà đi bộ.
Tạ Minh Kha đi trước mở đường, Lý Mạn Xu đi theo ngay sau lưng cậu.
Bước chân cậu ta rất nhanh. Cậu ta băng rừng không khác gì vượt qua đất bằng.
Bạch Tiềm nắm tay Hòa Lam, di chuyển cũng không hề chậm, để lại Mục Lăng đi phía sau cùng.
Đi khoảng nửa giờ, chân Hòa Lam mềm nhũn rã rệu, cô ngã khuỵ chống tay lên một bụi cây nên bị gai đâm rách tay. Cô đau rát vô cùng. Bạch Tiềm ẵm cô cố gắng đi theo kịp đoàn. Đi thêm một đoạn mọi người đến được một gò đất bằng. Bên cạnh có dòng suối nhỏ, tiện cho mọi người rửa tay uống nước.
Đêm đã muộn, mọi người thống nhất ngủ nghỉ lại ở đây đêm nay.
Dưới ánh trăng bên bờ suối, Bạch Tiềm ngồi cột tóc cho Hòa Lam. Khi thấy cô bỗng co rút tay cậu liền ngừng tay lại hỏi: “Làm đau chị à?”
“Không sao.” Hòa Lam cười với cậu.
“Đúng là đồ yếu ớt!” Lý Mạn Xu ngồi co rút dưới gốc cây thông cười mai mỉa.
Trong suốt chặng đường, lần đầu tiên Bạch Tiềm ngẩng đầu liếc cô ta nói: “Tốt nhất cô nên câm miệng lại.”
Sắc mặt Lý Mạn Xu không đổi nhưng cô ta đã không dám mở miệng nói tiếp. Nơi này không thuộc về bản doanh nữa, cô ta không phải đối thủ của Bạch Tiềm, còn nếu tính về so kiếm thì bản thân cô ta cũng không đấu qua Mục Lăng. Cô ta thầm tính toán, bằng giá nào cô ta cũng bám theo nhóm này.
Sau khi Bạch Tiềm lễ sạch gai trên tay Hòa Lam, cậu sai Mục Lăng đi tìm lá thuốc về đắp cho cô. Chuyến đi gấp rút không mang theo băng gạc, cậu không thể làm gì khác ngoài xé vạt áo giúp cô băng lại.
“Còn đau không?”
Hòa Lam lắc đầu nói: “Không đau, không đau chút nào.”
“Đừng gạt em, em biết chị hay sợ đau lắm.” Bạch Tiềm nói xong thì ẵm cô đến bên lều do Mục Lăng chuẩn bị trước. Cô ta mở khóa kéo cho bọn họ đi vào rồi lại ôm kiếm canh gác bên ngoài.
“Cậu có mang lều không?” Lý Mạn Xu đắn đo một lát rồi lại hỏi Tạ Minh Kha.
Tạ Minh Kha lắc đầu.
“Vậy cậu ngủ ở đâu?”
Tạ Minh Kha sờ sờ lên thân cây bên cạnh rồi lại lùi mấy bước lấy đà phóng lên. Cậu tìm được cháng ba thích hợp rồi ngồi ôm kiếm và nhắm mắt lại.
Lý Mạn Xu ngây ngốc tại chỗ, cô ta quay đầu nhìn lại thì thấy Mục Lăng chẻ mấy cây trúc kết sơ thành miếng liếp nằm tạm.
Chỉ có một mình cô ta là không có chỗ ngủ.
Lý Mạn Xu sẽ không leo cây, cũng sẽ không làm liếp mành để nằm. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhớ đến một cái hang động khi nãy đi ngang qua. Cô ta lầm bầm trong miệng mấy tiếng rồi quay lưng quay về đường cũ.
Tối đêm nay không gian im ắng bất thường.
Nghe bên tai văng vẳng tiếng ve kêu và tiếng lá rừng xào xạc Hòa Lam cảm thấy rờn rợn người nên rụt vào lòng Bạch Tiềm.
“Đừng sợ.” Bạch Tiềm ôm chặt cô, cởi áo khoát trên người đắp cho cô kín mít. Nơi này nhiệt độ về đêm rất thấp khiến Hòa Lam thấy lạnh cóng người. Được cậu ôm thật chặt, một lúc sau cô mới cảm thấy tay chân ấm lại.
Cô trằn trọc khó ngủ như có dự cảm tối nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lúc nửa đêm trời bắt đầu đổ mưa to. Trong tiếng mưa rào rào Hòa Lam mơ màng nghe tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng.
Bạch Tiềm không ngừng lay cô tỉnh dậy.
Đợi cô mở mắt, cậu đã cầm kiếm trên tay, cúi đầu hôn lên trán cô nói: “Ngoan! Ở lại đây đi, em ra ngoài một lát sẽ quay lại.”
“Có chuyện gì vậy? Hòa Lam chưa kịp dứt lời thì Bạch Tiềm đã xông ra ngoài.
=== ========
Tác giả có lời muốn nói: rõ ràng hai người bên nhau tình nồng ý mật nhưng gần đây lại ít khi gần gũi. Tui cho các người đợi tiếp ha ha ha…