Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 62: Chương 62




Sáng hôm sau, sau khi thức dậy gương mặt Hòa Lam còn đỏ bừng, làm gì cũng tránh né không thèm để ý đến cậu.

Lần này, Bạch Tiềm nói muốn 'dạy dỗ' Nhất Ngạn cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Sáng sớm Nhất Ngạn đã bị Mục Lăng ẵm sang phòng khách theo lệnh của cậu.

Cậu bé vừa mới ăn xong cháo bột bắp, còn đang vuốt vuốt cái bụng tròn trĩnh của mình miệng thì ngáp dài ngáp dắn.

“Nhất Ngạn, con có biết mình sai rồi không?” Bạch Tiềm đi đến bên cạnh cậu bé hỏi.

Nhất Ngạn lại ngáp một cái, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

“Ai dạy con khi chưa được người lớn đồng ý đã tự tung tự tác lục lọi đồ đạc hử?”

Nhất Ngạn duỗi cánh tay, vòng ra sau đấm đấm cái lưng mỏi.

Bạch Tiềm giận run, quát Mục Lăng: “Bỏ nó xuống, để nó tự đi. Đâu phải không có tay chân.”

Mục Lăng sợ hết hồn, cô ta chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của cậu nên vội để cậu bé tự đứng rồi nhanh chân lui ra cửa. Hòa Lam dặn dò cô ta thêm mấy câu, cô ta liền đi ra ngoài làm.

Hôm nay Nhất Ngạn mặc áo sơ mi trắng và quần yếm cao bồi màu xanh dương, hai tay đút túi quần, bước chân đi rất vững vàng, hoàn toàn không giống như Nhất Hàm bước đi vẫn còn nghiêng ngữa và bò là chính.

Nhưng với bộ dạng có vẻ 'chất' như thế này trong mắt Bạch Tiềm thật đáng ăn đòn.

Bạch Tiềm lớn tiếng hỏi: “Con có biết nhận lỗi chưa?”

Nhất Ngạn khinh khỉnh xem thường.

Bạch Tiềm ôm ngang hông đặt cậu bé nằm dài trên bàn trà sô pha bằng thủy tinh, cởi quần cậu bé ra hỏi lần nữa: “Nói, con có biết nhận lỗi chưa?”

Nhất Ngạn thấy có mặt Hòa Lam, ông bố sẽ không dám đánh mình nên không thèm để ý tới Bạch Tiềm, hai chân bé con còn quơ quơ trên không như đùa bỡn. Bạch Tiềm tức giận, tét một cái 'chát' xuống cái mông có bớt xanh xanh.

Nhất Ngạn khóc nấc lên, hai chân ngắn mập mạp quẫy đạp lung tung. Thực ra cậu bé đang tức tưởi vì mình còn nhỏ sức yếu nên không phải đối thủ của ba Tiềm. Ông bố chỉ cần mạnh tay vỗ xuống cái mông mềm của cậu liền đỏ ửng, sưng lên như hai quả đào.

Hòa Lam đau lòng muốn chết. Lúc này cô bỗng thấy hối hận nên nhào tới ôm Nhất Ngạn vào lòng, nói với Bạch Tiềm: “Em nhẹ tay một chút! Đánh mạnh vậy đau chết con sao?”

“Em không có dùng sức, nhưng em đã vừa đánh vừa nương rồi. Làm mẹ mà cưng chìu quá con sẽ hư đó! Bây giờ chị nuông chìu thì sau này cứng đầu cứng cổ ai dạy được? Để nó nằm xuống lại cho em!”

Bạch Tiềm đưa tay muốn kéo Nhất Ngạn ra khỏi lòng mẹ, cậu bé sống chết ghì sát vào Hòa Lam khóc mếu khóc máu nói: “Mẹ cứu con! Nhất Ngạn không cố ý mà.”

Hòa Lam giật mình nhưng vui mừng trong lòng: “Con có thể nói một câu dài như vậy à? Lợi hại thật nha.”

Nhất Ngạn cọ cọ vào ngực cô, trây nước mắt nước mũi lên áo cô rồi lú ra khuôn mặt cười lém lỉnh: “Ba ba hư, lén lút cất đồ, giấu không cho Nhất Ngạn xem... đau quá!”

Hòa Lam suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cô quay sang nói với Bạch Tiềm: “Chuyện này không trách Nhất Ngạn được. Thằng bé chỉ hiếu kỳ thôi mà. Nếu không phải em để đồ lung tung để tụi nhỏ nhìn thấy thì Nhất Hàm đâu có bị như vậy. Em mới chính là người có lỗi. Tự kiểm điểm lại đi!” Nói xong, cô liền ẵm Nhất Ngạn về phòng ngủ thoa thuốc.

Bạch Tiềm buồn bực mấy ngày liên tiếp nên trong lòng suy nghĩ cách đối phó. Đối với thằng nhóc lém lỉnh như Nhất Ngạn thì tuyệt đối không thể dùng phương pháp bạo lực bình thường để dạy dỗ được.

Ngày kết hôn đã càng đến gần, mặc dù Bạch Tiềm không để Hòa Lam phải động tay làm gì nhưng cô cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.

Còn đúng một tháng nữa hôn lễ sẽ diễn ra. Tối hôm đó, sảnh chính nhà họ Bạch sẽ tổ chức một bữa tiệc mời, đặc biệt trong buổi tiệc có sự hiện diện của những vị khách có quyền có thế khắp cả miền Bắc.

Bạch Tiềm đã chọn cho cô một chiếc váy hình đuôi cá, điểm nhấn là chiếc thắt lưng màu bạc bản rộng vừa vặn làm nổi bật chiếc eo mảnh khảnh của cô, các nếp gấp từ dưới mông trở xuống bắt đầu xòe ra trông như những con sóng lan dần ra, xinh đẹp và cao nhã.

Bạch Tiềm gợi ý cho cô bới tóc cao lên, chỉ để vài lọn tóc xoắn thả rũ xuống hai bên tai, trên đỉnh đầu dùng cài kim cương đính đá phỉ thúy, khuyên tai là hai hàng kim cương buông dài đến mang tai.

Bạch Tiềm hôn lên vành tai cô nói khẽ: “Đừng căng thẳng! Một lát nữa em sẽ cho Mục Lăng theo sát chị. Chị không cần cả nể người lạ chỉ cần nhấp môi ly nước trên tay của mình là được rồi.”

Hòa Lam gật đầu nghe theo, ôm cổ cậu hôn một cái lên má cậu.

“Ngoan thiệt, thưởng cho chị...” Bạch Tiềm thò tay vào cổ áo rộng của Hòa Lam, cô liền đẩy cậu ra trong khi mặt đã ửng hồng: “Đi thôi!”

“Chỉ đùa một chút mà chị căng thẳng như vậy rồi.” Bạch Tiềm cười lớn, kéo tay cô ra cửa.

Tòa nhà họ Bạch hàng ngày vẫn yên bình nép mình trên sườn núi dưới tán cây to thì đêm hôm nay bỗng nổi bật sáng rực lồng đèn màu đỏ quanh nhà, trên mái hiên, trên những nhánh cây cao quanh nhà.

Bạch Tiềm chỉ dẫn cô đi một vòng chào đón khách, giới thiệu vài vị khách quý sau đó sai Mục Lăng đưa cô về hậu viện nghỉ ngơi. Vì cô vốn không thích nơi đông người và không giỏi giao tiếp nên không quen với không khí ngoài tiền sảnh.

“Tôi thấy khát.” Cô nói với Mục Lăng.

Mục Lăng đáp: “Tôi không thể rời xa cô hơn hai mươi mét.”

Hòa Lam thở dài: “Tôi không phải là trẻ con nữa, không sao đâu. Thôi, hay để tôi tự đi lấy.”

Mục Lăng ngăn cô lại, nhanh chóng chạy đi lấy nước cho cô.

Hòa Lam đứng ngơ ngẩn dưới gốc hoa anh đào chờ đợi.

Mùa này hoa tươi trong viện nở rộ, nhiều loại nhiều màu sắc trông rực rỡ vô cùng. Dọc theo con đường nhỏ rải đá cuội, hoa hai bên càng lung linh dưới ánh đèn lồng. Khung cảnh trước mắt xinh đẹp như cõi thần tiên khiến người trần dợm bước như quên hết sự đời.

Kỷ Minh Vũ chào hỏi không ít khách phương Bắc nên đã hơi chếch choáng say vì rượu. Đầu óc anh ta không còn tỉnh táo nữa. Thật ra anh ta đã rất chật vật mới thoát được ra ngoài nhưng con đường trước mắt anh ta quá xa lạ, không biết bản thân mình đã đi tới đâu.

Gió đêm lành lạnh thổi tới khiến trong người thoải mái ít nhiều, tuy nhiên cái nóng ran vẫn còn lưu lại trên mặt, trên cổ anh ta.

Anh ta bước đi lảo đảo, trước mặt hiện ra một vườn hoa đầy màu sắc dọc theo con đường nhỏ bằng đá cuội, còn có một hồ nước nhỏ trồng hoa súng xanh tím, bên cạnh hòn đá cẩm thạch có một cô gái lẳng lặng ngồi ngâm chân trong nước đang ngước đầu hít không khí trong lành.

Dưới ánh trăng, da thịt cô trắng mịn như tuyết, không chút tỳ vết.

Kỷ Minh Vũ bị hình ảnh xinh đẹp này làm u mê thần trí, anh ta lắc lắc đầu và chớp mắt để trấn định nhưng xem ra không chống nỗi hơi men đang thẩm thấu vào máu nên tiếp tục cất bước đi tới phía trước.

“Ai?” Hòa Lam nghe được tiếng bước chân giẫm trên đá sỏi nên nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

Thấy Kỷ Minh Vũ, cô nhíu nhíu mày nhưng vì lịch sự nên cô lễ phép hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì... ưm...” Kỷ Minh Vũ bất ngờ nhào tới chụp lấy cô, ngăn lại miệng cô bằng cách dùng môi lưỡi mang theo mùi rượu tách mở hàm răng cô, đè cô nằm xuống phiến đá cẩm thạch. Hòa Lam liều mạng giãy giụa trong khi Kỷ Minh Vũ chìm trong men say dùng sức mạnh ép bức cô. Một tay anh ta đè trấn cổ, một tay xé váy cưới của cô.

Hòa Lam co chân lên gối dùng hết sức đạp anh ta lăn lộn vòng xuống ao nước.

Hòa Lam xoay người bỏ chạy nhưng chân váy quá dài thiếu chút nữa trật chân té. Mặc dù Kỷ Minh Vũ uống say nhưng anh ta vẫn là đàn ông, khi đuổi theo anh ta đã chụp được tay cô ở ngã rẽ. Anh ta đè cô lên một gốc cây khô rồi hôn lung tung lên người cô, một tay anh ta còn thò vào trong váy. Hòa Lam hết sức hoảng loạn, trong lúc bối rối cô rút đại con dao ngắn bên hông Kỷ Minh Vũ đâm mạnh vào sau lưng anh ta.

Kỷ Minh Vũ xụi lơ, mở mắt to ra và lùi lại mấy bước sau đó cắm đầu ngã quỵ trên mặt đất, thân người co giật. Máu tươi từ vết đâm không ngừng trào ra chảy thành dòng đến bên chân cô.

Hòa Lam lui lại mấy bước, tự ôm lấy bả vai mình cho cơ thể bớt lạnh một chút. Cô cố định thần bước đến bên cạnh anh ta, giơ tay đưa lên lỗ mũi thăm dò hơi thở.

Chết rồi!

Hòa Lam sợ đến rùng mình, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay để cho mình tỉnh táo lại. Sau lưng cô chợt vọng lại tiếng kêu, lúc quay đầu thấy Mục Lăng cô mới thở dài một hơi.

Mục Lăng quan sát thấy chân váy cô bị xé rách lại thấy Kỷ Minh Vũ nằm bất động dưới đất, cô ta ngồi xuống bấm huyệt dưới mũi anh ra rồi nhíu nhíu mày nói: “Đã chết.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Mục Lăng suy nghĩ một thoáng rồi nhanh chóng nói: “Hắn ta là một trong những người thừa kế sáng giá của dòng họ Kỷ nên đương nhiên nhà họ Kỷ sẽ không bỏ qua đâu. Bây giờ mặc kệ là lý do gì, vô tình hay cố ý thì cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù có cậu chủ bảo vệ cho cô nhưng chắc chắn nhà họ Kỷ sẽ không để yên, vì vậy nên cô tuyệt đối không thể thừa nhận là cô đã giết hắn.”

“Nhưng người đã chết rồi.”

Mục Lăng lại nói: “Đem xác đi xử lý là được. Nhớ là có chết cũng không thể thừa nhận. Một lát nữa người nhà họ Kỷ nhất định sẽ đi tìm hắn, đến lúc đó cô chỉ cần nói cô luôn ở bên cạnh tôi là được rồi.”

Vì mọi chuyện quá gấp rút nên không còn cách nào khác.

“Đi theo tôi! Đừng đi lung tung!” Mục Lăng lôi Kỷ Minh Vũ vác lên vai, bước thầm trong bóng tối chui vào bụi cây bên cạnh.

Hòa Lam nhanh chóng xử lý vết máu trên đất rồi vội vàng đuổi theo cô ta.

Mục Lăng đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, nhảy qua một bức tường rêu lại đi xuyên qua mấy lớp cửa tròn cuối cùng đến một căn nhà hoang vu. Nơi này giống như bị bỏ hoang nhiều năm không người ở nên lá khô rơi trên đất chất một lớp rất dày, mấy cây cảnh trong sân đã chết khô chỉ còn trơ cành trong chậu, bên hông nhà còn có một cái ao cạn, chỉ còn lại nước bùn và mấy bụi sen còn tươi tốt.

Mục Lăng ném xác chết lên mặt đất, dứt khoát rút kiếm sau lưng ra.

“Cô muốn làm gì?” Hòa Lam kinh hãi hỏi.

Mục Lăng liếc cô một cái đáp: “Xử lý xác.”

Giọng điệu cô ta như thể cô ta chuẩn đi làm cá nấu cơm vậy. Hòa Lam trợn to hai mắt nhìn cô ta chặt lóc từng đoạn từng khúc từng bộ phận ngỗn ngang trên mặt đất. Ngửi nùi máu tanh và chứng kiến thịt xương phân tách Hòa Lam cảm thấy tởm lợm nhợn lên nhợn xuống mấy lần.

Đã đến nước này rồi, bọn họ không còn sự chọn lựa nào khác. Hòa Lam đi tìm được một cái thùng nhỏ lúc quay lại thì nghe Mục Lăng nói: “Đem chôn hết dưới ao sen.”

Hòa Lam một tay che ngực, một tay moi bùn trong hồ ra.

Lúc này bảo cô làm gì cũng được nhưng khi thấy đống thịt xương kia quá ghê tởm nên không ra tay được.

“Thôi để tôi làm. Để cô làm thì thế nào cậu chủ cũng sẽ mắng tôi.” Mục Lăng xắn tay áo lên đem từng khúc từng khúc xương chôn xuống lòng hồ.

Vết máu trên nền đất cũng được hai người họ xử lý sạch khiến cho sân nhà khôi phục lại nguyên trạng.

Khi Hòa Lam còn căng thẳng quan sát trước sau thì Mục Lăng vỗ vỗ bả vai cô nói, “Đi thôi.”

Bọn họ nhanh chóng rời đi, trong sân hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.