Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 67: Chương 67: Chương 67: Đại kết cục




Bạch Tiềm chộp được Nhất Ngạn nhưng có Hòa Lam bao bọc nên cậu không làm gì được cậu bé.

Đêm tân hôn náo động rồi cũng qua.

Nhưng tên nhóc nghịch ngợm kia cần phải từ từ dạy dỗ chỉnh đốn lại.

Hòa Lam không hề biết rằng Bạch Tiềm đang lên kế họach tôi luyện đứa bé không sợ trời, không sợ đất kia.

Về việc Diệp Hoa Nồng biến mất, cả nhà họ Bạch cũng không có ai hỏi tới như thể bọn họ đều đồng tình ngậm miệng lại, xem như người đàn bà đó chưa từng tồn tại. Công việc nội bộ vẫn cứ tiến hành như thường nhưng vây cánh của bà ta đã bị cắt giảm từ từ để khôi phục lại gia tộc trong sạch và vững mạnh như trước.

Nhưng trong lòng Bạch Tiềm còn một việc chưa giải quyết xong.

Hòa Lam đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho Bạch Tiềm thì vô tình nhìn thấy cậu đang nhìn mấy chậu hoa cúc ngoài hiên đến mất hồn nên dịu dàng hỏi cậu: “Sao vậy? Nhớ đến chuyện kia à?”

Bạch Tiềm buông tờ báo trong tay, nhận ly cà phê cô đưa sang nói: “Không có gì.”

“Còn nói không có gì, mấy ngày nay đêm nào em cũng ngủ mớ.”

Bạch Tiềm hơi lúng túng hỏi lại: “Thật sao?”

Hòa Lam gật đầu: “Ừ. Người ta chỉ để ý chuyện kia chứ đâu có để đến chị đâu.” Cô vừa dọn dẹp vừa trách móc. Bạch Tiềm kéo cô vào lòng nói: “Làm gì có chuyện đó.”

Hòa Lam giả bộ không thèm để ý tới cậu, Bạch Tiềm liền líu ríu năn nỉ. Rốt cuộc cô quay đầu lại phì cười nói: “Nói đùa thôi.”

“Giỏi lắm, chị dám trêu chọc em à?” Bạch Tiềm ẵm cô lên đi về phía phòng ngủ. Hai chân Hòa Lam duỗi đạp lung tung, miệng la chí chóe: “Thả chị xuống! Tên kia! Bạch Tiềm! Thả chị xuống! Đừng quấy nữa!”

Bạch Tiềm đè cô lên giường, đang đưa tay cởi đồ cô thì có người gõ cửa phòng.

Hòa Lam vội đẩy cậu ra mắng yêu: “Mới sáng sớm mà đã không đứng đắn rồi.”

Bạch Tiềm đứng lên, sửa sang lại cho quần áo ngay ngắn. Trước khi đi ra ngoài, cậu còn tranh thủ... bóp một cái. Hòa Lam nổi đóa quơ đại chiếc gối nện vào đầu cậu. Bạch Tiềm nhanh nhẹn né tránh vọt chạy ra mở cửa.

Mục Lăng đứng bên ngoài thấy cậu liền kính cẩn báo cáo: “Bạch Đông Lâm muốn gặp anh.”

“Chú ấy muốn gặp tôi à? Đổi tính rồi hay sao ấy nhỉ?” Bạch Tiềm cười mỉa.

Mục Lăng hỏi: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”

“Chắc chắn có âm mưu.”

“Vậy anh có đi gặp không?”

“Binh đến tướng đỡ, nước đến đê ngăn, sao lại không đi chứ?” Bạch Tiềm đi thay quần áo rồi đi ra sảnh đường. Đến nơi cậu phát hiện khách đến không chỉ có mỗi Bạch Đông Lâm mà còn có một cô gái trẻ xinh đẹp có phần tinh nghịch đang đứng phía sau tròn xoe mắt nhìn cậu.

Bạch Đông Lâm đứng bên cửa sổ, ngắm vườn hoa bên ngoài đến mất hồn.

Bạch Thu Khương kéo vạt áo anh ta gọi khẽ: “Anh.”

Bạch Đông Lâm lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bạch Tiềm cũng không có lộ ra vẻ kinh ngạc hay sợ sệt. So với Bạch Tiềm anh ta lớn tuổi hơn, vai vế cũng lớn hơn một bậc nên Bạch Tiềm mỉm cười bước chào hỏi trước: “Chào chú!”

Bạch Đông Lâm cầm tách trà trên bàn hớp một ngụm, nghiễm nhiên ngồi xuống ghế.

Một tiếng 'két' vang lên, Mục Lăng lạnh lùng rút thanh kiếm trên lưng ra.

Bạch Tiềm khoát khoát tay, bảo cô ta lui xuống. Cậu cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Đông Lâm đồng thời ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài mới mở miệng nói: “Không phải chú đến đây là muốn gặp tôi sao? Giờ gặp rồi chú thấy khó mở lời à?”

“Cậu muốn mở rộng làm ăn ở đất địa này thì ít nhất cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi một tiếng nếu không hàng hóa của cậu không dễ dàng thông quan như thế đâu.” Bạch Đông Lâm không phải nói khoác. Từ nhỏ anh ta đã tách biệt khỏi đại gia tộc này nhưng tình cảm đối với nơi đây không đổi. Là máu mủ cốt nhục quyến luyến hay là gì anh ta cũng không rõ nữa.

Anh ta lại nhấp hớp trà, mơ màng nhớ tới lúc nhỏ chơi đùa trong sân. Ở nơi đây không có bạn bè thân thiết ngoài Bạch Đông Lâu. Lần này nếu không phải Bạch Đông Lâu đánh tiếng nhờ vả chắc anh ta sẽ không ra tay giúp đỡ Bạch Tiềm.

Còn về chuyện giao dịch với Bạch Tiềm hôm trước anh ta đã ngầm đồng ý nhưng lại cố ý kéo dài ít hôm xem phản ứng đối phương nhưng xem ra phía bên Bạch Tiềm cũng không cần xử lý gấp.

Bạch Thu Khương thấy hai bên đều trầm ngâm không nói chuyện thì không kiên nhẫn mà kéo áo Bạch Đông Lâm nói nhỏ: “Anh...”

Bạch Đông Lâm đang thẫn thờ nên không để tâm nghe thấy cô ta nói gì.

Bạch Thu Khương nóng nảy bấm lưng anh ta một cái. Bạch Đông Lâm khẽ tằng hắng một tiếng, vuốt vuốt gân xanh trên trán, nhấp một hớp trà rồi nói: “Nếu mọi thứ đã xử lý xong thì chúng ta nên kết thân đi.”

“Kết thân?” Bạch Tiềm nghi ngờ.

Bạch Đông Lâm gật đầu nói: “Nhiều năm rồi tôi không trở về đây, nay về lại thấy mọi thứ đã đổi thay, hương vị cũng khác hẳn.”

“Cũng phải.” Bạch Tiềm cười cười, còn muốn nói gì nữa nhưng Bạch Thu Khương nôn nóng không chờ được đã vội cắt ngang: “Tôi mới học được mấy đường kiếm, nghe nói ở đây có cao thủ mới đến nên tôi muốn học hỏi một chút.”

“Cô Bạch mới đến vậy mà hăng hái học hỏi nhỉ!”

“Đúng vậy! Mấy ngày ngay tâm trạng tôi đặc biệt vui vẻ nhưng đụng phải một tên không có mắt nên khó chịu, lần này quyết tâm so kiếm một phen.” Bạch Thu Khương cười nhạt, thong thả cất bước ra ngoài sân.

Hôm nay cô ta mặc đồ màu đỏ có ánh kim tuyến lấp lánh. Đôi giày ủng cao bồi cũng sáng bóng dưới ánh mặt trời. Cô ta bước đi thong thả rất có khí thế.

Cũng chính vì vậy mà phòng đấu kiếm tập trung rất nhiều người lại xem. Hòa Lam cũng vậy, hai tay cô bế Nhất Ngạn và Nhất Hàm. Tạ Minh Kha điềm tĩnh đứng cạnh bên cô không nói gì. Bạch Tiềm nhìn thấy cảnh này thì khó chịu vô cùng nhưng dù cậu có nói gì cậu ta đều phớt lờ, nghe tai này ra tai kia.

Thật ra Tạ Minh Kha không còn dây dưa nữa nhưng Bạch Tiềm vẫn xem cậu ta như cái gai trong mắt.

Lúc Bạch Thu Khương nhìn đến cậu ta, máu toàn thân cô như sôi trào lên, dứt khoát rút kiếm ra chỉ định muốn khiêu chiến với cậu ta.

Bạch Tiềm đương nhiên nhìn ra ý định của cô nhưng vờ lơ đễnh hỏi: “Tại sao lại muốn so kiếm với cậu ấy?”

Bạch Thu Khương cười kiêu ngạo đáp: “Tôi thấy không ưa anh ta.”

Nhất Ngạn hưng phấn nói chen vào: “Chú Tạ ơi, dáng dấp cô đó không tệ nha.”

Hòa Lam cốc đầu Nhất Ngạn mắng: “Mới bây lớn mà đã nói bậy nói bạ! Ba con đã từng nói với mẹ như thế nhưng mẹ không tin. Giờ thì biết rồi!”

Nhất Ngạn le lưỡi, cọ cọ khuôn mặt trắng trẻo mềm mại lên má cô non nớt nói: “Hoàn toàn không có chuyện đó đâu ạ.”

Hòa Lam cười, xoay đầu nói với Tạ Minh Kha: “Con gái người ta cũng đã chỉ đích danh cậu rồi. Cậu là đàn ông còn lớn hơn cô ta nếu không bước ra thì mất mặt lắm!”

Tạ Minh Kha rút kiếm, chậm rãi bước vào sân đấu.

“Được lắm.” Bạch Thu Khương cắn răng xông lên ra đòn đánh phủ đầu. Đường kiếm sắt bén không giống như đùa giỡn. Tạ Minh Kha nhíu nhíu mày, vừa nghiêng người né vừa chém vào sống kiếm của cô ta.

Bạch Thu Khương bị mất chỗ tựa nên lảo đảo xông về phía trước té chúi nhũi.

“Ha ha ha ha...” Bốn phía đều vang lên tiếng cười nhạo.

Cô ta gượng đứng dậy, thẹn quá hóa giận phóng người về phía Tạ Minh Kha. Lưỡi kiếm trong tay không ngừng gợn sóng, đằng đằng sát khí. Cô ta bỗng mở rộng hai chân chếch hình chữ V, ngửa người hạ thấp xuống trượt về phía trước chém xuống hai chân cậu ấy.

Tạ Minh Kha cắm kiếm tạo điểm tựa nhún chân cong người phóng lên không trung, rồi quay đầu kiếm xuống tấn công về phía cổ tay Bạch Thu Khương khiến cô ta vừa buông rơi kiếm vừa té ngã chỏng vó trước mặt mọi người.

Tạ Minh Kha rút kiếm về, không thèm nhìn đám đông xung quanh cứ thế trực tiếp đi ra khỏi sàn đấu.

Bạch Thu Khương ngơ ngác ngồi trên sàn nhà rồi khóc ré lên như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi.

Bước đi dứt khoát của Tạ Minh Kha bỗng khựng lại, cậu ta quay đầu lại nhìn.

Bạch Thu Khương càng khóc càng to làm cho mọi người từ cười cợt chuyển sang thương hại cô ta rồi chỉ trích Tạ Minh Kha, bảo cậu ta bắt nạt con gái nhà người ta. Mặt Tạ Minh Kha đỏ bừng, không biết giải thích thế nào chỉ biết xoay người chạy ra ngoài.

Hòa Lam thấy vậy không khỏi vui vẻ trong lòng. Bạch Tiềm đi đến bên cạnh cô, giang tay ẵm Nhất Hàm, hôn cô bé hả hê cười nói: “Nghiệt duyên!”

Hòa Lam hiểu được ý cậu, cô cũng bất đắc dĩ lắc đầu, ý vị sâu xa nói: “Nghiệt duyên.”

Bạch Tiềm hắng giọng dẫn cô đi ra ngoài phòng đấu kiếm.

Hai người chậm bước đứng lại trên hành lang. Bên ngoài hành lang một màu áo vàng đã bao trùm lên cảnh vật xung quanh.

Mùa thu lá vàng rơi rụng mang lại cho người ta cảm giác cô đơn.

Tạ Minh Kha đứng ở đầu hành lang, nét mặt vẫn điềm tĩnh như không. Cách đó không xa Bạch Thu Khương không những đã thôi khóc náo loạn mà còn cười tinh nghịch. Cô chắp tay sau lưng bước đến bên cậu nói: “Sao không để ý đến tôi? Không phải khi nãy anh còn hung hăng đánh rớt kiếm của tôi sao? Bị tôi tung chiêu không vui rồi à?”

“Tôi không phải không vui vì cô, bởi vì đối với ai thái độ tôi cũng như nhau thôi, nên cô cũng không phải ngoại lệ.” Cậu lạnh lùng đáp.

Bạch Thu Khương khinh thường cười nhạo bước tới thì thầm vào tai cậu: “Thật sao? Nói láo! Sống như vậy không mệt mỏi ư? Tôi đây thì khác, vui thì cười, buồn thì khóc, cần gì phải che đậy? Anh làm vậy tưởng ngầu lắm chắc? Thực tế thì trông anh thật đáng buồn và đáng thương!”

Thân người Tạ Minh Kha chấn động.

Nhận ra được phản ứng của cậu, Bạch Thu Khương không bỏ qua mà tiếp tục công kích: “Bị tôi nói trúng tim đen rồi hay sao mà không dám nhìn tôi? Hay tại tôi xinh đẹp quá nên sợ động lòng không dám nhìn?”

Tạ Minh Kha cúi đầu lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện phải đi. Cô Bạch xin vui lòng tránh đường cho được không?”

“Tránh đường? Sao tôi phải tránh đường cho anh?” Bạch Thu Khương cười vô lại, nhân dịp Tạ Minh Kha không để ý, cô ta sờ mặt cậu véo véo má cậu nói: “Mềm mại quá!”

Tạ Minh Kha chợt ngây người, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô ta.

Bạch Thu Khương cảm thấy trêu cậu thật vui nên phát cười lên ha hả. Cô ta một tay chống nạnh một tay chỉ chỏ lên mặt cậu nói: “Thật đáng yêu! Bộ chưa có ai sờ qua mặt anh phải không?”

Tạ Minh Kha đỏ mặt, giận hờn nói: “Cô đừng có quá đáng!”

“Sao? Giận rồi à? Bạch Thu Khương giả vờ kinh ngạc, tiếp tục sờ sờ mặt cậu nói: “ Ố ồ ồ! Giận thật rồi hả? Anh lớn tuổi hơn tôi mà đi giận hờn cô gái bé nhỏ như tôi ư? Phải không vậy? Mắc cỡ quá đi!”

“Cô...” Tạ Minh Kha rất giận, lời muốn nói ra đành nuốt ngược trở vào rồi quay đầu bỏ đi.

Bạch Thu Khương nhắm mắt chạy bám theo đuôi cậu: “Đừng chạy! Đừng chạy! Hãy nghe tôi nói...”

Hai bóng người dần dần xa trong ánh nắng chiều, nơi cuối đường hai bóng dáng ấy hòa chung làm một.

Hòa Lam thu hồi tầm mắt, than thở rồi bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Tiềm ôm cô vào lòng, bóng hai người cũng nhập lại trong ánh sáng nhá nhem.

“Có người đã từng hỏi chị: Hạnh phúc trên đời là gì?”

“Chuyện này còn cần phải hỏi sao?”

Hai người im lặng liếc nhìn nhau cười khẽ.

Cơn gió nhẹ thoáng qua, không trong sân im ắng vô cùng chỉ còn nhịp đập của đôi tim đồng điệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.