Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 9: Chương 9: Chương 8: Phát sinh mới




Sáng sớm hôm sau, Hòa Lam phát hiện quần lót mình bị ướt.

Thiếu nữ hai mươi ba tuổi, chưa từng có bạn trai, thỉnh thoảng mộng xuân cũng không phải là chuyện to tát. Có điều, người đàn ông trong giấc mơ của cô rất mơ hồ, cứ như có lớp sương mù che phủ tầm mắt cô, nhưng từng tế báo trên cơ thể đều vô cùng kích động. Bàn tay mát lạnh kia từ từ kéo váy cô xuống giống như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, lưu luyến trên người cô không rời.

Đó là một loại cảm giác hưng phấn, kích thích không thể miêu tả bằng lời, nhưng mang theo chút ngượng ngùng, xấu hổ.

Cô vào nhà vệ sinh thay quần lót, vốc từng vốc nước lạnh lên mặt, gò má vẫn ửng đỏ, vài giọt nước bắn lên áo sơ mi.

“Chị, chị khó chịu ở đâu ạ?”

Hòa Lam bị dọa giật nảy mình, thấy Bạch Tiềm đang đứng ở cửa phòng vệ sinh, không biết vì sao cô có cảm giác hơi chột dạ.

Bạch Tiềm tự nhiên đi tới, sờ trán cô rồi cau mày, sau đó sờ mặt cô ân cần hỏi, “Sao lại nóng thế? Có phải tối qua đi ngủ không đắp kín chăn không?”

“Hả?” Hòa Lam vội vàng lắc đầu, “Không có… Không có, chỉ là gặp ác mộng thôi.”

“Ác mộng?” Bạch Tiềm lặp lại, ánh mắt đảo quanh mặt cô, dịu dàng hỏi, “Là ác mộng gì khiến chị sợ hãi đến vậy?”

“Tiềm, sao hôm nay em nói nhiều vậy?” Hòa Lam thẹn quá hóa giận, đẩy cậu rồi đi ra ngoài.

Cơ thể Bạch Tiềm đập vào cánh cửa phía sau, chân cậu vướng phải thứ gì đó. Cậu cúi người xuống, dùng ngón tay trỏ câu chiếc quần lót nằm trơ trọi một góc lên tỉ mỉ quan sát, trên đó còn chất lỏng màu trắng sữa chưa khô.

Cậu đưa ngón tay thon dài quệt một cái rồi bỏ vào miệng mút, đột nhiên liếm môi bật cười.

Lúc Bạch Tiềm đi ra thì Hòa Lam đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cô mang tạp dề, suối tóc mềm mại cột ở sau gáy, đúng chuẩn dáng vẻ của phụ nữ nội trợ đảm đang.

“Ăn sáng thôi, hôm nay chỉ có cháo loãng.” Hòa Lam đưa đũa cho cậu, lúc nhìn vào mắt Bạch Tiềm, cô thấy ánh mắt cậu có chút khác lạ.

“Sao vậy?” Mặt Hòa Lam không hiểu sao lại nóng lên, “Sao lại nhìn chị như vậy?”

Bạch Tiềm đưa tay lướt qua mặt cô. Hòa Lam cứng đờ người, thấy cậu giơ mấy ngón tay dính vệt đen đến trước mặt cô, “Bẩn kìa.”

Mặt cô càng nóng hơn vội viện cớ bỏ ra nhà sau.

Bạch Tiềm nhìn theo bóng lưng cô khẽ phì cười.

Bình thường chín giờ cô mới đi mua bữa ăn sáng nhưng hôm nay tám giờ Hòa Lam đã ra cửa. Dọc đường đi, bước chân của cô cũng rất nhanh, như muốn chạy trốn cái gì.

Gần đây cô có chút không bình thường, dù là mộng xuân cũng là bình thường nhưng ngay cả việc Bạch Tiềm chạm vào mình cô cũng rất nhạy cảm. Lúc ngón tay mát lạnh của cậu lướt qua mặt cô, cảm giác tê tê dại dại khiến phía dưới cô nhất thời có cảm giác, giống như lại trải qua cơn mộng xuân tối qua vậy.

Hòa Lam phiền não gõ gõ đầu, hận không thể quăng giỏ thức ăn trong tay đi.

Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?

Cô nghĩ mình nên tìm một người bạn trai. Dù sao, một cô gái hai mươi ba tuổi mà chưa trải qua mối tình nào nói ra cũng thật mất mặt. Chuyện khiến cô sợ hãi nhất vẫn là cơn mộng xuân tối qua, dường như có thứ gì đó đã bắt đầu nảy sinh trong lòng cô, từ từ lớn dần bén rễ sâu tận đáy lòng cô.

Lúc về nhà, có người gọi cô lại.

Hòa Lam đang miên mang suy nghĩ chợt nghe tiếng gọi khiến cô giật mình đánh rơi túi đồ ăn trên tay.

Lệ Ngôn kinh ngạc nhìn cô, nhặt cái túi lên đưa cho cô, “Em sao vậy? Nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt. Tối qua ngủ không ngon sao?”

Tối hôm qua! Hòa Lam cảm giác mình sắp phát điên lên rồi.

Môi cô run run cười gượng, “Mơ thấy ác mộng nên giờ vẫn còn cảm thấy sợ. Hơn nữa còn bị anh hù cho nữa.”

“Xem ra là anh mắc tội lớn rồi.” Lệ Ngôn không phát hiện ra cô có gì bất thường, cầm lấy túi rau trong tay cô, vỗ vỗ yên sau xe đạp, “Lên đây đi, anh đưa em về.”

Hòa Lam đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lệ Ngôn bất đắc dĩ, “Hôm nay anh không có việc gì, vừa may tiện đường. Sao thế? Ngay cả anh cũng không nể mặt sao?”

Hòa Lam nghe vậy đành ngồi lên xe anh. Cô nắm vào yên xe phía sau để ổn định thân thể, Lệ Ngôn thấy vậy không khỏi có chút mất mát, hơi thẫn thờ một lúc mới mới từ từ đạp xe chạy qua con hẻm nhỏ cổ kính.

Ngồi ở đằng sau yên xe của Lệ Ngôn, không hiểu sao Hòa Lam lại đột nhiên nhớ tới cảm giác khi ngồi sau xe Bạch Tiềm. Cậu rất hay chơi xấu, bất ngờ đạp xe nhanh khiến cô phải ôm chằm lấy eo cậu. Mặt Hòa Lam nóng ran lên, suốt dọc đường cứ hoảng hốt không yên. Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa nhà cô, Lệ Ngôn lắc lắc vai cô mấy cái cô mới hoàn hồn.

“Rốt cuộc em bị sao thế? Rất khác mọi ngày.”

Hòa Lam không biết trả lời anh như thế nào đành ậm ừ lấy lệ.

Lệ Ngôn thấy cô như vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ngập ngừng một lúc lâu mới dám hỏi, “Có phải em đã thích ai đó rồi không?”

“Không có!” Hòa Lam bị chính giọng nói của mình dọa cho hết hồn.

Lệ Ngôn im lặng một lúc, “Vậy… Có thể cho anh một cơ hội không?”

Đây có phải là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến không?

Hòa Lam ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, ngửa đầu xoa xoa huyệt thái dương. Đối với cô, Lệ Ngôn chỉ như một người thầy, một người bạn tốt. Cô không ghét anh, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc hẹn hò với anh.

Chẳng lẽ đây là báo ứng?

Cô vừa mới nghĩ tới chuyện tìm một người bạn trai để ‘trị liệu’ tâm lý bất ổn của mình, ông trời liền trừng phạt cô? Bây giờ đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong. Chỉ cần nghĩ tới về sau đi làm phải giáp mặt với anh là cô đã cảm thấy khó xử.

Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Hòa Lam cáu kỉnh ném văng túi đồ ăn trên tay đi.

Chợt một tiếng kêu đau đớn vang lên, cái túi nện trúng vào đầu Bạch Tiềm làm trán cậu sưng lên một cục. Cậu xoa xoa trán, cười khổ nói, “Chị, sao giận đến vậy? Có ai chọc giận chi ạ̀?”

“Tiềm?” Cô lập tức đứng lên, nhìn cậu, “Chị ném trúng em sao?”

“Không thì đây là cái gì?” Cậu chỉ chỉ vào vết thương của mình khiếu nại.

Hòa Lam vốn đang lo lắng chợt bật cười, tâm trạng buồn bực suốt buổi sáng cũng khá hơn đôi chút. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó liền chạy vội vào nhà vệ sinh, thấy cái quần lót của mình vẫn ở trong góc mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói của Bạch Tiềm từ bên ngoài truyền vào, “Chị, chị sao vậy?”

“Không… Không có gì.” Cô vò vò quần lót mấy cái rồi xả qua nước vài lần, đến khi trên quần lót không còn dấu vết gì mới đi ra ngoài.

Da Bạch Tiềm tương đối trắng, cho nên chỉ bị túi thức ăn đập vào một cái đã sưng lên một cục đỏ lòm.

Hòa Lam ngồi ở bên mép giường lấy rượu sát trùng giúp cậu. Thỉnh thoảng cậu khẽ rên, “Đau!”

“Chị mạnh tay quá à?” Hòa Lam nhìn tay mình, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Bạch Tiềm mới biết mình bị cậu trêu. Cô tức giận đấm nhẹ vào người cậu, đưa bông cho cậu, “Tự thoa đi.”

“Không!” Cậu bĩu môi, nghịch ngợm kéo cánh tay cô, cọ đầu bên eo cô. Hòa Lam bị nhột cười thành tiếng, “Tiềm, đừng nghịch nữa!”

Bạch Tiềm không để ý đến cô, vẫn trêu chọc cô, đẩy cô ngã ra giường. Hòa Lam cười đến nỗi thở không ra hơi, ánh mắt cậu dần trở nên nóng rực, cậu chợt buông cô, tựa vào đầu giường thở dồn dập.

“Chị, em đói rồi.” Không đợi Hòa Lam mở miệng cậu vội vã chặn lời cô.

“Vậy chị đi nấu cơm, em tự sát trùng đi.”

“Biết rồi.”

“Ngoan.” Hòa Lam vuốt vuốt tóc, xỏ dép đi ra khỏi phòng cậu. Bạch Tiềm nhìn chằm chằm bóng lưng cô với ánh mắt sâu lắng, môi khẽ cong lên.

Bên dưới giống như bị cái gì đó kích thích, dựng thẳng lên khiến cậu cảm thấy căng đau, đau đến khó chịu, thực sự rất muốn phát tiết ra ngoài!

Sao lại chạm vào cô ấy làm gì chứ?

Bạch Tiềm trùm chăn lên đầu ảo não hét lên. Hòa Lam nghe được tiếng hét, lo lắng gọi. Bạch Tiềm lớn tiếng đáp, “Em không sao!”

Suốt cả ngày hôm đó, Bạch Tiềm đều nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Hòa Lam ở bên ngoài gọi cậu, cậu cũng chỉ đáp qua loa vài tiếng. Bên trong truyền ra tiếng động kỳ quái, còn có cả tiếng cốc rơi xuống sàn…

Hòa Lam rất lo lắng. Sau khi nấu xong bữa cơm chiều, cô cẩn thận gõ cửa phòng cậu.

Một lúc lâu sau cửa mới được mở ra.

Bạch Tiềm tựa vào ngưỡng cửa, trán đầy mồ hôi, mái tóc lộn xộn dính bết lên trán giống như vừa được vớt ra từ nước vậy. Thấy nét mặt lo lắng của Hòa Lam, lồng ngực cậu khẽ phập phồng nhưng không lên tiếng, nhắm mắt ngáp, “Chuyện gì vậy chị?”

“Em làm gì ở trong đó mà gây ra tiếng động lớn thế?”

Bạch Tiềm mỉm cười, “Em đang luyện quyền.”

Hòa Lam nhíu nhíu mày, “Luyện quyền trong phòng?”

“Vẽ tranh rất chán, ca hát lại phiền, nên em thay đổi cho đa dạng.” Cậu đi lướt qua cô ra khỏi phòng.

Lúc ăn cơm, cậu luôn mím môi, thỉnh thoảng cũng mỉm cười, ánh mắt xẹt qua trên người Hòa Lam đang cúi đầu ăn cơm. Lúc cô ăn cơm sẽ không dịu dàng, nhã nhặn như bình thường, nhất là khi buồn bực không vui cô sẽ không ngừng nhét thức ăn vào ngập trong miệng, khiến hai bên má đều phồng cả lên.

Không biết tiếng đàn ông ‘tự làm’ là thế nào sao?

Thật là ngốc nghếch, cũng rất đáng yêu.

Sau một lúc nhìn cô, Bạch cảm thấy cơm trong miệng dần không còn mùi vị gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.