Nơi Ta An Lòng

Chương 16: Chương 16




Nhìn thấy Vinh Mặc để tài xế của anh đi trước, Thân Việt cuối cùng cũng ý thức được mình ngu xuẩn thế nào, dưới ánh mắt ghét bỏ của Liêu Hành mặt không biểu tình mời Vinh Mặc lên xe, bản thân thì vòng lên phía trước lên xe.

Liêu Hành vốn là muốn ngồi kế bên chỗ tài xế, bị ánh mắt của Thân Việt bức trở lại, đành phải ra phía sau xe ngồi cùng Vinh Mặc.

Cảm giác được khí thế áp bức của người bên cạnh, Liêu Hành không dám nói thêm cái gì, nghiêm mặt ngồi yên, động cũng không dám động.

Xe đi được mười mấy phút, Vinh Mặc cảm giác được Liêu Hành dường như càng ngày càng căng thẳng, đành nói: “Dục Trạch mấy ngày này đều nhắc đến cậu.”

Liêu Hành nhạt nhẽo đáp lời: “Vậy sao.”

Vinh Mặc quay đầu nhìn cậu một cái, tiếp tục nói: “Bé nói mấy ngày ở cùng cậu vô cùng vui vẻ, cảm ơn cậu.”

“Tôi cũng không làm gì.” Lời này của Liêu Hành là thật lòng, “Tôi không thể chăm sóc trẻ con, mấy ngày kia vẫn còn nhiều chỗ chưa chăm sốc tốt, để cho bé chịu ủy khuất.”

“Bé cũng không ngoan đâu, có điều...” Vinh Mặc trêu đùa, “Cậu ngay cả mình cũng chăm sóc không tốt.”

“À...” Liêu Hành không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, gượng cười hai tiếng, “Vẫn... vẫn còn tốt mà.”

Thân Việt nghe được bọn họ nói chuyện, thông qua gương chiếu hậu mà nhìn, gương mặt Vinh Mặc không nhiều biểu tình nhưng cũng không có nghiêm túc.

“Thật không?” Vinh Mặc nhìn về phía trước, “Thân Việt, cậu có nhớ nghệ sĩ công ty yêu cầu phải giữ gìn vóc dáng không?”

Thân Việt nghe xong liền hiểu, tức giận, “Liêu Hành, cậu lại ăn khuya sao!”



“...” Liêu Hành oan ức, “Xem kịch bản xong thì đói bụng mà...”

“Cái tật nửa đêm xem kịch bản của cậu chừng nào mới sửa đây” Thân Việt oán hận, “Cậu cho rằng cậu vẫn còn như lúc đi học hả? Thức đêm không có người quản? Đợi đến hôm sau lên lớp trễ là chuyện nhỏ, làm trễ nãi công việc cậu có gánh được trách nhiệm không?”

Liêu Hành tranh biện,”Này là đang trong kì nghỉ nha!”

” Nghe nói trong kỳ nghỉ này cậu mập thêm mấy ký hả?”

“À... không ký nào.” Liêu Hành nói xong, khuôn mặt lập tức phẫn nộ, “Mình mập chỗ nào a! Cơ bụng vẫn còn nè!”

“Mấy múi?”

“Hai múi...” Liêu Hành nhỏ giọng nói, “Mình biết rồi, về sẽ giảm béo...”

“Lời của Tiễn đạo cậu có nhớ không?” Thân Việt trực tiếp ra lệnh, “Nội trong vòng một tháng giảm 10 kí, không được trả giá, giảm không được cậu chờ chết đi!”

“Này! 10 kí sao! Cậu cho rằng là cắt chân giò hả?” Liêu Hành hướng về phía Vinh Mặc xin trợ giúp, “Chủ tịch, nhanh nói cho cậu ta biết là không thể được đi.”

Vinh Mặc nhìn hai bọn họ cãi nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, nghe vậy chỉ đưa ra kiến nghị, “Ìt thức đêm, không ăn đồ ăn vặt vào ban đêm, dậy sớm tập thể dục là có thể mà.”

QAQ ngay cả ông chủ lớn cũng hợp tác với Thân Việt bắt nạt tui!

Thân Việt trừng mắt nói, “Thể chất của cậu mập nhanh gầy cũng nhanh, ít lải nhải đi.”

Liêu Hành cảm giác như mình bị cô lập, nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì.

Thân Việt ho khan hai tiếng, “Chủ tịch, đừng để ý đến cậu ấy, lại lên cơn điên rồi.”

Vinh Mặc lắc đầu, “Không có gì, vừa nãy hai người nói tới Tiễn đạo diễn? Tiễn Khải Vân?”

Thân Việt không nghĩ là Vinh Mặc sẽ nói cài gì, thận trọng trả lời, “Đúng vậy, chiều nay cùng với Tiễn đạo thương lượng về bộ phim điện ảnh của ông ấy.”

“Là bộ <Y giả nhân tâm> sao?”

“Đúng vậy, chủ tịch biết sao?” Thân Việt kinh ngạc, ngay cả Liêu Hành cũng quay đầu nhìn Vinh Mặc.

“Ừ, Vinh thị có đầu tư.”

Vinh thị cũng đầu tư vào sao? Thân Việt nhíu mày, sao mình không có nghe nói nhỉ? Nói như vậy, do chính công ty mình đầu tư, càng dễ dàng tranh thủ kiếm mấy vai diễn, công ty có thể cùng người đại diện chào hỏi, tạo điều kiện để bọn họ học tập. Thế nhưng Thân Việt một chút tin tức cũng không thu được nha! Y lập tức nghĩ ra việc này là do Vinh Mặc nói, không phải do Vinh Thác nói. Điều này nói rõ, việc đầu tư của công ty chỉ sợ không phải là do công ty Truyền Thông Vinh Thị, mà là dưới sản nghiệp khác của Vinh Thị.

Tâm tư xoay vòng, Thân Việt cũng không có nói gì, y đối với tình hình nội bộ Vinh thị không nắm rõ, vẫn nên hỏi thăm đàng hoàng.

Liêu Hành cũng thức thời không hề hỏi nhiều, dù sao thì với việc này cậu cũng không rõ.

Thân Việt không biết nhà Vinh Mặc ở đâu, hỏi một tiếng, Vinh Mặc đáp, “Thả tôi trước nhà Liêu Hành là được, tài xế đang chờ tôi ở đó.”

“Ơ?” Liêu Hành ngạc nhiên, đột nhiên lo sợ lại tới, “Chủ tịch muốn đi gặp bạn hả?”

Vinh Mặc lắc đầu, “Dục Trạch có một số đồ để quên ở nhà cậu, tôi tới lấy giúp bé.”

“Ờ? Có hả?” Liêu Hành mơ hồ. Lần trước cậu thu dọn, đâu có thấy có đồ gì để quên đâu....

Thân Việt lái xe đến dưới nhà Liêu Hành, cùng hai người nói tạm biệt rồi đi.

Liêu Hành đầu óc mơ hồ dẫn Vinh Mặc lên lầu, hỏi, “Để quên cái gì vậy? Bỏ trong phòng khách hả?”

Vinh Mặc cùng cậu đi vào, nói, “Hình như là cái kẹp tóc đó.”

Kẹp tóc? Món đồ này rất quan trọng sao? Lại để ngài tự mình qua đây? Liêu Hành không nói gì, đi đến phòng bếp đưa cậu ly nước, lần này là nước nóng, “Ngài ngồi ở phòng khách chờ một chút, tôi đi tìm cho.”

Vinh Mặc gật đầu, nhìn cậu đi dép lê tiến vào phòng khách, tự mình theo phía sau, dựa vào cửa, vừa uống nước vừa nhìn cậu cúi xuống tìm ở kẽ hở giữa giường và tủ, lại bới tung chăn đệm, vừa tìm kiếm vừa nói thầm, “Rơi chỗ nào nhỉ? Lần trước có thấy đâu ta...Dưới gối sao?”

Vinh Mặc cứ như vậy nhìn cậu tới tới lui lui tìm trên giường dưới giường không sót chỗ nào, quần áo cũng theo động tác mà xộc xệch, ống tay áo kéo lên, lộ ra nửa mảnh ngực cùng nửa đoạn eo. Qủa nhiên vừa về đến nhà là người này liền lộ ra kiểu tùy ý, một chút hình tượng cũng không chú ý, tốt xấu gì bản thân cũng là cấp trên của cấp trên cậu ta mà...

Liêu Hành lục lọi nửa ngày cũng tìm không thấy, “Ầy? Chủ tịch, ngài có chắc là Dục Trạch bỏ quên kẹp tóc không? Sao tôi thấy nhỉ...?”

“Ừ, tìm không được thì thôi.” Vinh Mặc rất bình tĩnh, “Cũng không phải rất quan trọng.”

“...” Liêu Hành yên lặng nhìn anh, không quan trọng mà ngài còn đặc biệt đi một chuyến sao?!



Vinh Mặc dư quang nhìn tới ở khe hở đầu giường tựa hồ có cái gì đó màu xanh lục, liền tiến lên một bước, chén nước đặt trên thành đầu giường, cúi người chỉ vào khe hở đầu giường khác hỏi, “Cái đó là gì vậy?”

“Hả? Cái gì?” Liêu Hành quỳ xuống, đưa tay mò đến gần, “Tôi xem xem... chỗ nào nhỉ?”

“Bên trái một tí.”

“Không có mà...”

Vinh Mặc nhìn phía bên tay phải của cậu có cái kẹp tóc màu xanh lá, tiếp tục nói, “Lại qua bên trái một tí.”

“Ừ...” Liêu Hành lại mò một chút, nghi hoặc, “Không có a...”

Vinh Mặc cười nói, “Hình như bị đẩy xuống rồi, bị tay cậu đẩy đi, cậu thử qua bên phải tí xem.”

“Ừ ừ...” Liêu Hành mặt dựa vào gối đầu, nghiêm túc mò về phía bên phải, trong tay chạm vào cái gì đó, liền vui vẻ nói, “Tìm được rồi! Để tôi xem nào... ”

Liêu Hành đưa tay, quả nhiên là một cái kẹp tóc bằng ruy băng hình con bướm màu xanh, cậu hỏi, “Là cái này sao?”

Ồ? Nụ cười trên mặt chủ tịch là gì vậy? Liêu Hành cúi đầu nhìn bản thân một cái, cả người đều nằm trên giường, dưới chân là chăn mền ngổn ngang, cùi chỏ thì đè lên gối, quần áo xốc xếch... QAQ hình tượng của tui!!!

Vinh Mặc nín cười, đưa tay ra, “Đứng lên đi!”

Liêu Hành nắm lấy, cảm giác ấm áp khô ráo từ bán tay, đối phương dùng lực lôi kéo, cậu thuận thế đứng dậy, không chú ý phía dưới giường, dưới chân dẫm phải khoảng không, lảo đảo một cái té vào lồng ngực Vinh Mặc, mặt thì không may va vào bả vai Vinh Mặc.

Đau chết! Vai gì mà cứng thế! Liêu Hành cảm giác như mặt của mình bị va đến lệch luôn rồi!

Cảm nhận được sự ấm áp do vừa nãy mới cầm chén nước trên mặt mình khiến Liêu Hành sững sờ, Vinh Mặc cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt dưới lông mi dài mang theo lo lắng hỏi, “Va đau hả?”

“Vẫn tốt...” Liêu Hành ngây ngốc trả lời, chợt phát hiện ra lực không đúng a! Trên eo của cậu có cánh tay của ai! Cậu cậu cậu... cậu hiện giờ được Boss lớn ôm vào lòng sao?! Hơn nữa... chủ tịch, cánh tay của ngài mò chỗ nào vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đầu ngón tay Vinh Mặc đè khóe mắt cậu, khóe mắt của cậu có chút phát đỏ: “Mắt có bị đụng vào không?”

“Không có gì, chỉ là mặt có chút đau...” Liêu Hành cố gắng tỏ ra tự nhiên tránh khỏi cái ôm của Vinh Mặc, cắn răng chịu đựng khàn tiếng, tự xoa mặt nói lầm bầm, “Đau răng...”

Vinh Mặc nhìn cậu tỏ ra tự nhiên đem kẹp tóc nhét vào tay mình, tránh khỏi cái ôm sau đó bước sang hai bước, “Chủ tịch, ngoại trừ cái kẹp tóc này còn có gì nữa không?”

Vinh Mặc thu tay, lắc đầu, “Không còn.”

“Vậy là tốt rồi.” Liêu Hành tươi cười, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Vinh Mặc cùng cậu ra đi ra phòng khách, nhìn thấy bộ dạng bối rối không biết nói gì của Liêu Hành, mỉm cười nói, “Đồ đã lấy được rồi, tôi không làm phiền nữa, đã không còn sớm, cậu nghỉ sớm đi.”

“Được a.” Liêu Hành phát hiện ra ngữ khí của mình quá tốt, ho một tiếng, nghiêm nghị nói, “Ngài đi thong thả.”

Chân chó giúp Vinh Mặc cầm lấy áo khoác, đợi đối phương thay xong giày, đứng ngay trước cửa tiễn khách, tìm lời nói, “Tài xế đã đợi dưới lầu chưa?”

“Rồi” Vinh Mặc nhìn cậu, con ngươi chuyển động, bỗng nhiên cười, “Cơ hội tốt như vậy, thật sự không tính toán câu dẫn tôi sao?”

“...” Liêu Hành gượng cười, “Đã muộn rồi, chủ tịch về sớm nhé, tạm biệt.”

Đùng một phát, đóng cửa.

Vinh Mặc bật cười, người náo đó quả nhiên xù lông rồi, không phải vậy thì từ đâu có gan ngay trước mặt Boss lớn đóng cửa vậy. Bất đắc dĩ lắc đầu, người này nhìn có vẻ dễ nói chuyện, muốn thân cận thì thật sự khó đó nha.

Đem bỏ kẹp tóc con gái vào túi, quay người đi.

Liêu Hành phía sau cửa nghe được tiếng bước chân xa dần, liền thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi ảo não: lại bị boss lớn trêu chọc rồi! Tui chết mất... Tui quả nhiên quá ngây thơ!

Lại nghĩ một chút, đổi người khác cũng không nghĩ tới boss lớn nửa đêm lấy cớ tìm kẹp tóc của con chỉ để trêu chọc cậu! Không phải có bệnh sao.

Không được! Sau này vẫn nên cách Boss lớn xa một chút đi! Qúa nguy hiểm mà!

Liêu Hành cảm thấy sáng mai không được ngủ nướng mà phải tới miếu cúng bái một cái! Việc này rất cần thiết nha!

Sáng thứ hai, kết quả chưa kịp bước ra khỏi nhà đã nhận điện thoại của Thân Việt, điểm tâm cũng không kịp ăn, liền đi thẳng đến công ty.

“Làm sao vậy, làm sao vậy!” Liêu Hành nhào tới phòng làm việc của Thân Việt, “Thân lão đại, cấp trên cuối cùng cũng chịu không nổi khẩu nghiệp của cậu nên để cậu cuốn gói rồi hả? Phụ cấp thôi việc chia mình phân nửa đi!”

“Cuốn gói cậu đó!” Thân Việt tức giận, “Cậu bị đóng băng thì tôi cũng không có khả năng bị cuốn gói đâu!”



“Ah.” Liêu Hành thất vọng.

“Qua đây, kịch truyền hình bên kia nói tạo hình nhân vật của cậu đã định rồi, chọn tạo hình mới.”

Thông báo vai diễn đã chọn, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, Liêu Hành đi tới cầm lấy tạo hình nhân vật, “Sao chỉ có một cái này?”

“Bởi vì đạo diễn hy vọng cậu chỉ diễn cái này.” Thân Việt nhướng mày, “Không có lựa chọn nào khác.”

“Vậy cậu nói cho mình là được rồi! Sáng sớm gọi mình tới rồi, điểm tâm mình còn chưa kịp ăn nữa!” Liêu Hành căm giận, “Cái này không phải là làm lỡ chuyện sao?”

“Làm lỡ chuyện gì của cậu?” Thân Việt nhướn mày.

“Đến miếu cúng bái thần linh đó...” Liêu Hành vẻ mặt thành thật, “Mình cảm thấy được mấy tháng này vận khí thực sự quá kém! Nhất định là đã đắc tội ôn thần rồi, chuẩn bị đi vái lạy...”

“Bái cái đầu cậu!” Thân Việt trưực tiếp đập một tập tài liệu tới, “Đọc ít mấy thứ loạn thất bát tao đi, có thời gian thì không bằng làm chuyện chính sự đi!”

“Nhưng mà gần đây thực sự không may đó...” Liêu Hành phiền muộn, “Cậu không cảm thấy vậy sao?”

“Lại là chủ tịch?” Thân Việt hiểu rõ, “Tối qua các người sau khi xuống xe xảy ra chuyện gì?”

Liêu Hành đáng thương mà lên án, “Thân lão đại, tui bị chủ tịch đùa giỡn đó! QAQ”

“...” Thân Việt mặt không đổi liếc nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.