Nơi Ta An Lòng

Chương 21: Chương 21




Sau khi ăn xong rồi lại liên tục chiến đấu ở chiến trường KTV, Liêu Hành tựa vào sô pha ngủ.

Kì Uyên hắc hắc cười đi qua, đưa tay kéo cậu, để đầu cậu tựa trên vai mình, chụp ảnh post weibo:

Kì Uyên: thừa dịp ăn mừng, quả nhân rốt cục có thể vơ được Hành mỹ nhân trong lòng, đời này vậy là đủ rồi. [Thỏa mãn cười] Ý? Như thế nào lại có mùi chân gà nhỉ? [Hình ảnh]

Kì Uyên người này ở giới giải trí cũng là người hay đùa, mày rậm mắt to, cao lớn suất khí, vai diễn thường là nhân vật kiên cường như tướng quân, đại hiệp, đều là vai diễn chính trực, nhưng bên ngoài lại vô cùng thích đùa giỡn, kiểu “Qủa nhân soái như thế mà không có bạn bè” đầy cô tịch ưu thương. Đối với việc vô tiết tháo của hắn nhóm fan cũng rất hào hứng. Lúc này nhìn thấy ảnh chụp, lại bắt đầu lang huyết sôi trào:

Gào khóc! Hành Hành! Hành mỹ nhân! Đại vương người cuối cùng cũng hạ thủ với Hành mỹ nhân rồi!

Đại vương người đã làm gì với Hành mỹ nhân!!!

What?! Hành Hành? Tui không nhìn lầm chứ? Hành Hành anh sao có thể chạy tới lòng Kì Uyên? Anh đã quên Lan nữ vương bên hồ Đại Minh năm nào rồi sao?

Chụp lén! Nhất định là chụp lén! Hành Hành nhà chúng ta chưa bao giờ sợ cái loại ảnh chụp này! Hứ

Ai, ai, không đúng nha! Hành Hành sắc mặt giống như không đúng lắm!

Sinh thời cư nhiên có thể nhìn thấy đại vương cùng Hành hành một chỗ... Chụp ảnh! Thật hạnh phúc.

...



Kì Uyên nhìn những lời bình luận của họ, cũng nhận thấy không ổn, đưa tay sờ trán Liêu Hành, bàn tay cảm thấy nóng bỏng: “Liêu Hành? Liêu Hành cậu làm sao vậy?”

“Hả?” Liêu Hành mơ mơ màng màng mở mắt, “Cái gì...”

“Cậu sốt rồi!” Kì Uyên cau mày, “Đứng lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Phát...sốt?” Liêu Hành không phản ứng.

Phanh! Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, KTV nháy mắt trở nên an tĩnh.

Lương Minh Chiêu yên lặng đưa điện thoại di động cất vào, trước đó tin nhắn có nhắn địa chỉ KTV.

Vinh Mặc đứng trước cửa vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt hắn quét một vòng trong đám người, dừng trên Liêu Hành đang bị Kì Uyên ôm trong ngực, ánh mắt trầm trầm.

Kì Uyên không biết sao cảm thấy trên người trở nên rét lạnh.

Lập tức nhận ra là Vinh Mặc, mở miệng chào: “Vinh đổng? Ngài sao lại...”

Vinh Mặc lập tức đi vào, lúc đi ngang qua Lương Minh Chiêu thấp giọng nói, “Cảm ơn”, sau đó trực tiếp đứng trước Kì Uyên, vươn tay.

Cả phòng bất thình lình đều ở trang thái ngơ ngẩn, Kì Uyên cũng không rõ ràng, thế nhưng cũng không thể tùy ý giao Liêu Hành ra, nhíu mày nói: “Liêu Hành phát sốt, tôi muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

“Không cần, nghệ sĩ của công ty tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc.” Vinh Mặc trực tiếp kéo Liêu Hành từ trong lòng hắn ra, đưa tay sờ trán, tay chạm vào đúng là độ nóng không bình thường. Hắn nhíu nhíu mày, hướng Lương Minh Chiêu gật gật đầu, “Tôi đưa người đi.”

Lương Minh Chiêu ngồi một chỗ vẫy tay: “Như thế nào mà giờ mới đến a! Cậu không phải là ở khách sạn bên cạnh sao?”

“Vừa rồi đang bàn chút chuyện.” Vinh Mặc đơn giản giải thích, ngược lại hướng những người khác nói, “Thật có lỗi quấy rầy mọi người, Liêu Hành có chút không thoải mái, tôi thay cậu ấy xin lỗi với mọi người, hôm này các vị cứ chơi vui vẻ, tôi mời khách.”

“Thôi đi, đúng là người có tiền nhỉ?” Lương Minh Chiêu đuổi anh đi, “Tôi cũng không thiếu chút tiền cỏn con đó, biến nhanh một chút!”

Vinh Mặc gật gật đầu, ôm lấy Liêu Hành rời đi.

Có nhiều người không rõ lắm tình huống, hỏi: “Lương đạo, đây là?”

Lương Minh Chiêu thực tùy ý trả lời: “À, vừa rồi lúc ăn cơm phát hiện Liêu Hành không ổn lắm, liền gọi điện thoại cho người đại diện của cậu ta, người đại diện không có. Tôi nhớ Vinh đổng hôm này có tiệc ở khách sạn kế bên, nên kêu anh ta thuận tiện thì lại đây đem nghệ sĩ của anh ta về. Mọi người tiếp tục đi a~”

Lương Minh Chiêu cùng Vinh Mặc là bạn tốt, tất cả mọi người đều biết, lập tức liền không còn suy nghĩ nhiều, tiếp tục ca hát.

Chỉ có Kì Uyên ưu thương lên weibo:

Kì Uyên: Hành mỹ nhân sinh bệnh rồi, tui còn chưa kịp dẫn cậu ấy đến thái y, cậu ấy đã bị đón đi rồi... Thương tâm, quả nhân quả nhiên cả đời cô độc... [Khóc lớn] Hy vọng cậu ấy sớm ngày khang phục!

Đại vương nén bi thương!

Hành Hành nhà chúng ta chúng ta như thế nào rồi? Nhìn ảnh chụp hình như rất khó chịu nha?

Đại vương người qủa nhiên cả đời cô tịch! Loại cơ hội tốt như thế này cũng không nắm được!

...

Liêu Hành bị mang đi mơ mơ màng màng giống như thấy được Vinh Mặc, mắt mở to: “Chủ…tịch?”

“Ừ.” Vinh Mặc đem áo khoác ngoài của mình đắp trên người cậu, thấp giọng hỏi, “Khó chịu không?”

“Hử? Còn ổn...” Liêu Hành nghĩ đến bản thân đang nằm mơ, “Chủ tịch, sao anh lại ở trong này?”

“Đi ngang qua.” Vinh Mặc bình tĩnh trả lời, hoàn toàn quên rằng chính mình vừa rồi lướt weibo nhìn thấy ảnh chụp Liêu Hành đang nằm trong lòng Kì Uyên có bao nhiêu không bình tĩnh. Ôm cậu lên xe, sau khi cùng nhau tiến vào, liền phân phó lái xe, “Về nhà.”

Lái xe hỏi: “Muốn gọi bác sĩ Lưu không, để cho ông ấy tới nhà?”

Vinh Mặc sờ sờ trán Liêu Hành, lắc đầu nói: “Không cần, cậu ấy không sao, không cần gọi bác sĩ Lưu tới.”

Liêu Hành ở trong xe bị hệ thống sưởi làm cho buồn ngủ, thì thầm trong miệng: “Không được, tui phải cách xa chủ tịch một chút đó...”



Vinh Mặc nghe được, nhướng mày, hỏi cậu, “Vì sao?”

“Công ty có quy định rõ ràng là cấm nghệ sĩ cùng với cấp cao mập mờ.” Liêu Hành còn nghiêm túc nói, “Tui là một nghê sĩ tuân thủ rất nghiêm khắc quy định của công ty đó.”

“...” Vinh Mặc bỗng nhiên nhớ tới, quy định này hình như do chính mình định ra thì phải...

Vinh Mặc để cho cậu nằm nghiêng, đầu gối lên đùi mình, cúi đầu hỏi: “Vì cái gì sợ tôi như vậy?”

“Không sợ.” Liêu Hành từ từ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói, “Ách... Được rồi, kỳ thật có chút sợ.”

Vinh Mặc nâng tay vuốt tóc cậu: “Vì sao?”

“Không biết.” Liêu Hành rầu rĩ, “Cảm thấy kì lạ.”

Tay Vinh Mặc dừng một chút, hỏi: “Làm sao lại kì lạ?”

“Cảm giác... Không phải là người cùng thế giới.” Liêu Hành thở dài, “Hoàn toàn không liên quan mới đúng...”

Vinh Mặc nhíu mày, bởi vì anh bỗng nhiên phát hiện, Liêu Hành cùng Trầm Hướng có phải tính cách ngược nhau hay không? Lúc trước khi Trầm Hướng theo đuổi Vinh Thác, biết rõ hai người khác biệt xa, lại làm như không thấy mà khó mà vẫn tiến lên, khi đó Vinh Mặc nghĩ rất nhiều thứ khiến Trầm Hướng biết khó mà lui, hiện tại thì sao, anh không nghĩ muốn để Liêu Hành để ý tới chuyện này, kết quả người này lại cố tình vô cùng để ý, đem bản thân ngăn cách bên ngoài thế giới củ anh, một chút suy nghĩ tiến về phía trước cũng không có.

Xem ra có lẽ nên để Trầm Hướng giáo dục thêm một chút cho Liêu Hành.

Vinh Mặc còn muốn nói, nhưng Liêu Hành đã ngủ.

Lái xe ở phía sau qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ, hỏi: “Đại thiếu gia, lão gia cùng phu nhân hôm nay ở nhà, cậu xem?”

Vinh Mặc nghĩ nghĩ thay đổi chủ ý: “Đi biệt thự khu đông.”

“Vâng.”

Xe một đường vững vàng đi về phía trước, Vinh Mặc nhìn Liêu Hành ngủ vô cùng sâu, tiếp tục lướt weibo.

Lại nói tiếp còn may lúc trước có học cách lướt weibo của Vinh Thác, nhiều năm tạo thành thói quen, mỗi ngày lúc buồn chán sẽ xoát một chút, ai biết hôm nay cư nhiên lại lướt qua tấm ảnh chụp của Kì Uyên!

Vinh Mặc có chút phiền lòng kéo cà vạt, anh thật sự đã lâu không khó chịu như vậy.

Trước đây, anh chưa có trạng thái như bây giờ, anh rõ ràng biết, là bởi vì người trước mắt này. Bởi vì Liêu Hành cư nhiên không chủ động liên hệ anh, thậm chí còn trốn tránh anh!

Vinh Mặc nhéo nhéo mi tâm, người này sao lại một chút cũng không bớt lo được? Nhận được điện thoại trả lời của Thân Việt nói sinh nhật của mình ngày đó Liêu Hành phải đóng phim không thể tới được, phản ứng đầu tiên của Vinh Mặc chính là người này lại trốn mình, hiện giờ nghiệm chứng, quả nhiên đúng là vậy.

Lái xe cười: “Rất ít khi thấy đại thiếu gia phiền não nha.”

“Chú Trương...” Vinh Mặc cười khổ, “Chú cũng đừng trêu chọc cháu.”

Lái xe Trương nhìn Liêu Hành đang ngủ, nói, “Thích cậu ấy?”

Vinh Mặc trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, “Có chút.”

Lái xe Trương đánh tay lái, vững vàng đem xe dừng lại: “Cùng với đại phu nhân không quá giống, có vẻ hoạt bát.”

Ánh mắt Vinh Mặc trở nên thâm trầm, thản nhiên nói: “Giống cô ấy làm gì.”

Lái xe Trương tự biết mình nói lỡ, vội vàng im lặng, không dám nhiều lời.

Vinh Mặc đưa tay quấn lấy tóc Liêu Hành, không biết đang suy nghĩ gì. Qua một lát, bỗng nhiên nói, “Cậu ấy có chút kì lạ.”

Lái xe Trương nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng như hỏi.

“Cậu ấy thoạt nhìn không giống như bên ngoài...” Vinh Mặc nhíu nhíu mày suy nghĩ, không biết nên hình dung như thế nào.

Lái xe Trương giúp anh hình dung: “Không giống bên ngoài hoạt bát?”

“Cũng không phải vậy...” Vinh Mặc dừng một chút, nói, “Tôi cảm thấy, cậu ấy không phải đơn giản như vậy. Tôi lần trước tới nhà cậu ấy, phát hiện trong nhà cậu ấy dường như một chút biểu hiện sở thích cá nhân đều không có, giống như chỉ cần xách hành lý là có thể dọn đi.”



“Cậu ấy cũng không sợ tôi, lại càng không lấy lòng...” Vinh Mặc thử sờ nhiệt độ trán Liêu Hành, phát hiện không có gì nghiêm trọng, châm chước một lát, nói, “Cậu ấy không quá giống với người trong giới giải trí hỗn độn. Tôi cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy... Nếu không nhìn cậu ấy, nói không chừng một ngày nào đó, cậu ấy sẽ không nói lời nào liền biến mất.”

Lái xe Trương không tiếp lời, ông biết đại thiếu gia nhà mình, ánh mắt nhìn người của Vinh Mặc luôn chuẩn, khó mà thấy được anh nói ra lời đánh giá cảm tính như vậy.

Vinh Mặc nhếch khóe miệng: “Cho nên tôi phải trông coi một chút.”

Lái xe Trương nhịn không được: “Không phải nói chỉ là có chút thích? Sao liền vậy đã trông coi rồi?”

Vinh Mặc vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, cho nên mới phải trông coi.”

“...” Lái xe Trường im lặng, logic chỗ nào?”

Ngón trỏ Vinh Mặc điểm điểm mặt Liêu Hành, vẻ mặt nghiêm túc: “Như vậy có thể thích thêm nhiều một chút.” (tự nhiên khúc này thấy Vinh Mặc dễ thương ghê.)

“...” Kỳ thật cậu đã sớm nghĩ muốn thích nhiều lắm rồi đi? Lái xe Trương nhịn xuống trong lòng phun tào.

Tới biệt thự, lái xe Trương giúp Vinh Mặc đỡ Liêu Hành đang nửa tỉnh nửa mê vào cửa lên lầu, sau khi đặt khách nằm xuống mới cáo từ. Vinh Mặc thật ra cũng không ngại ôm nhưng mà Liêu Hành tốt xấu gì cũng là một đại nam nhan cao 1m78, tuy rằng giảm cân rồi, thể trọng cũng không phải chỉ một người bình thường có thể chịu được, Vinh Mặc sợ một mình không ôm nổi, Liêu Hành bệnh thêm thì không tốt lắm.

Đem người đang nằm trên giường xắp xếp ổn thỏa, Vinh Mặc đi tìm thuốc trong hộp, sau khi lấy được thuốc hạ sốt cùng thuốc cảm, lại mang thêm khăn lạnh. Từ trong thư phòng lấy ra một quyển sách, xuống lầu rót nước ấm, pha nước chanh, bưng lên lầu.

Loại việc chăm sóc người bệnh này Vinh Mặc vô cùng thành thục. Vinh Thác trước đây thân thể ốm yếu, cha mẹ bận công việc, đều là vị anh trai như anh chăm sóc. Làm một người anh trai thương yêu em trai nghiêm trọng, mỗi lần em sinh bệnh, Vinh Mặc ở trong nhà, đều tự mình giúp đối phương uống thuốc, đi ngủ, sắp xếp dì giúp việc đổi thực đơn, cho nên lúc này chăm sóc Liêu Hành phát sốt coi như cũng là ngựa quen đường.

Chờ Liêu Hành rốt cuộc hạ sốt, sách trong tay Vinh Mặc đã xem xong gần 1/3. Anh tháo xuống khăn lạnh trên trán Liêu Hành, đã là 2 giờ sáng. Công việc của anh khá bận rộn cho nên khi có thể nghỉ ngơi sớm một chút liền nghỉ ngời, rất ít thức đêm, thường trước 12h đi ngủ, hôm nay vì chăm sóc Liêu Hành, đành phải duy trì thanh tỉnh.

Vinh Mặc không chắc Liêu Hành buổi tối có thể lại phát sốt hay không,, chần chờ một chút, vẫn là đóng sách, tắt đèn, ngủ bên cạnh cậu, phòng ngừa nửa đem xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.