Nơi Ta An Lòng

Chương 30: Chương 30




Mỗi lần trong những trường hợp quan trọng, Liêu Hành đều thành thói quen quay đầu xem có y hay không, chỉ cần có y ở đó, Liêu Hành liền an tâm.

Thân Việt đứng ở nơi đó, thản nhiên mở miệng: “Cậu vào trước đi.”

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, Thân Việt không đứng ở phía sau cậu, cùng cậu.

Liêu Hành tuy rằng nghi hoặc, nhưng phía sau có mấy ngôi sao đến, cậu đành tiếp tục đi tới. Vừa đi cậu vừa nghĩ, hôm nay Thân Việt làm sao vậy? Có gì không ổn lắm? Cậu mơ hồ cảm thấy được từ giờ khắc này bắt đầu trở nên không giống lắm. Nhưng mà bốn phía ồn ào lóa mắt, cậu chưa kịp tự hỏi điểm mấu chốt là gì, chỉ có thể đành theo thói quen phất tay chào, đứng để mọi người chụp ảnh, trả lời các vấn đề của phóng viên.

Mà Thân Việt vẫn đứng ở nơi đó, xa xa nhìn Liêu Hành mỉm cười chào hỏi, tuấn lãng mê người, tự nhiên mà hào phóng, chói mắt đến làm cho y không dám nhìn kỹ.

Y không khỏi nhớ đến ý kiến để y mang theo người mới của công ty, có phải hay không nên buông tay rồi?

Đứng trong chốc lát, mọi người lục đục tiến vào phía trong, y thu thập tâm tình thật tốt, nâng bước tiến vào.

Liêu Hành đang đứng nói chuyện với đồng nghiệp, nhìn một cái liền thấy y, hướng y phất tay.

Thân Việt đi qua, trên mặt đã khôi phục lại biểu tình bĩnh tĩnh của ngày thường, trước chào hỏi đồng nghiệp, sau mới hỏi: “Cậu vẫn ở đây?”

“Đúng vậy.” Liêu Hành tội nghiệp nhìn y, “Mình lại không quen những người đó, gọi sai tên thì sao?”



Thân Việt thở dài, thật sự là đủ quá rồi. Công ty Truyền thông Vinh thị là làm về điện ảnh, phim truyền hình và đĩa nhạc, tổng cộng là 3 công ty con, Liêu Hành là đầu bảng ở công ty điện ảnh và truyền hình, còn y tất nhiên cũng là quản lý công ty đó. Thế nhưng bởi vì quản lý Vinh thị chủ yếu là người đại diện, người tuy rằng nhiều, nhưng quy mô lại nhỏ, bởi vì bình thường nhóm người đại diện đều chỉ lo cho nghệ sĩ mình phụ trách, trừ bỏ mấy người quản lý cấp cao, đại bộ phận đều quen mặt nhau.

Thân Việt là nguyên lão quản lý của Vinh thị, trừ bỏ bên ngoài là thân phận người đại diện kim bài, còn có 20% cổ phần của công ty, cũng được coi là một trong những ông chủ. Cho nên bất luận là Vinh Mặc hay Vinh Thác, cũng khá quen thuộc với y. Y đối với giới giải trí cũng rất quen thuộc, đối với nghệ sĩ của công ty mình lại càng hiểu biết, lôi kéo Liêu Hành đi chào hỏi mọi người xung quanh. Y cũng không muốn ngày mai đầu trang báo giải trí có tiêu đề Liêu Hành ảnh đế kiêu ngạo khinh người.

Cuộc họp thường niên phải sau nửa giờ mới bắt đầu, hiện tại đúng là thời gian để xã giao, nhân viên phục vụ của khách sạn đã chuẩn bị xong rượu cùng đồ ăn, Liêu Hành cầm ly rượu đi xung quang để xã giao, mặt cười đến cương luôn.

Gần đến giờ thời gian bắt đầu họp, anh em Vinh gia đồng thời trình diện, cả đại sảnh nháy mắt im lặng.

Liêu Hành theo hướng mọi người nhìn qua, chỉ thấy Vinh Mặc cùng Vinh Thác một thân quần áo nhạt màu cắt may khéo léo, sóng vai nhau từ cửa đi vào, thân cao chân dài lại thong dong. Trên mặt mang theo nụ cười của con cái thế gia, vừa tao nhã lại cẩn thận, hai anh em nổi tiếng từ bên ngoài lẫn khí chất không nghi ngờ gì đem ánh sáng của những ngôi sao trong đây đè xuống, mà đối với ánh mắt hâm mộ xung quanh, hai người giống như không có cảm giác gì, bình tĩnh đi tới. Một người ôn nhã, một người cường thế, xa cách mà không kiêu căng, không có điểm nào mà không thể hiện ra nhân trung chi long.

Bỗng nhiên, Vinh Mặc nhìn hướng Liêu Hành, mắt cong cong, tựa như chào cậu.

Bồi bàn đúng lúc đi tới, lúc này Vinh Mặc mới thu hồi ánh mắt, hai anh em đều tự cầm ly sâm banh, đi qua những thành viên hội đồng quản trị khác. Đại sảnh lúc này mới khôi phục lại thanh âm, đều nhỏ giọng nghị luận về 2 anh em này.

Liêu Hành uống một ngụm rượu, cố gắng kìm chế tiếng tim đập như trống. Cậu sao lại nghĩ vừa rồi chủ tịch thật đẹp trai nhỉ! Này là tâm tình gì đây! Loại thời điểm này không được mê trai đó!

Qua thời gian trò chuyện xã giao, bắt đầu cuộc họp thường niên.

Vinh Mặc cùng Vinh Thác trước sau lên đài đọc diễn văn, MC giới thiệu một số nghệ sĩ lên biểu diễn tiết mục, rồi qua một vòng giải thưởng, không khí rốt cục cũng trở nên sinh động.

Liêu Hành tất nhiên lại bị Thân Việt lôi đi, cùng với hội đồng quản trị, nhà đầu tư, ông chủ chào hỏi. Hai người đều ăn ý, đến lúc này mới có ý tới chào ông chủ nhà mình.

Liêu Hành tranh thủ nhìn Vinh Mặc, hai người đang nói chuyện cùng với một chủ quản công ty khác. Cậu yên lòng, nói với Thân Việt, chắc là giờ Vinh Mặc có lẽ là kiêng dè đến thân phận.

“Hey! Liêu Hành!” Kì Uyên đột nhiên nhảy qua, vỗ vai cậu chào, “Vào tới nửa ngày sao lại không thấy tui vậy?”

Liêu Hành hoảng sợ: “Sao cậu lại ở đây?”

Kì Uyên nhướng mày: “Còn phải nói, tui đại diện công ty tới chào cậu nè.”

“Phi, cậu là đối thủ cạnh tranh của công ty tui mà còn tới chào hỏi nữa hả?” Liêu Hành mới không tin anh ta, “Lẻn vào hả?”

“Liêu Hành đừng quậy, Kì tiên sinh là khách mời chính thức của công ty đó.” Thân Việt cảnh cáo cậu, “Hai cậu bây giờ còn có hợp tác một bộ phim điện ảnh, quên hả?”

Liêu Hành bĩu môi: “Ờ.”

“Xí, Hành Hành, cậu không hoan nghênh tui hả!” Kì Uyên nói tiếp, “Kia chắc là đối với Lương đạo cũng không thấy nhỉ?”

“Lương đạo cũng đến đây?” Liêu Hành nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Lương Minh Chiêu đang ở cách đó không xa nói chuyện với Vinh Mặc.

“Nè, đừng không quan tâm tới tui chứ?” Kì Uyên tức giận, “Nói cậu nghe, phim điện ảnh của bọn mình gặp phiền phức rồi, chiếu không kịp cuối năm.”

“A, trách không được đến giờ vẫn chưa thấy hoạt động tuyên truyền.” Liêu Hành sáng tỏ, “Do đề tài hả?”

“Không biết, hình như là kết cục với tên.” Kì Uyên buông tay, “Cậu cũng biết hiện giờ tiêu chuẩn xét duyệt rất biến thái mà.”

“Phải sửa?”

“Chắc chắn rồi!” Kì Uyên huých cậu một cái, “Có lẽ là phải quay bổ sung, năm sau lại đến phim trường của Lương đạo rồi.”

“Cậu là diễn viên chính thì có gì bất mãn?” Liêu Hành trợn mắt, “Tui mới oan uổng nè?”

“Về tui sẽ nói với công ty, nếu quay thêm phải trả thêm tiền! Cậu có thấy như vậy Lương đạo sẽ không còn ý tưởng quay thêm không?” Kì Uyên có suy nghĩ kì lạ.

Liêu Hành ha hả cười: “Nằm mơ.”

Nói xong, Lương Minh Chiêu, Vinh Mặc và Vinh Thác ba người đều cùng nhau đi qua, Thân Việt cúi đầu chào: “Chủ tịch, tổng giám đốc, đạo diễn Lương.”



Liêu Hành thẳng thắt lưng, cùng chào. Kì Uyên ho khan một tiếng, tuy rằng cậu ta là đại biểu của công ty cử qua, nhưng dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, cuối cùng cũng khôi phục bộ dạng đứng đắn, nề nếp chào theo bọn họ: “Chào chủ tịch Vinh, Vinh tổng, đạo diễn Lương.”

Vinh Mặc ánh mắt lạnh lùng xẹt qua cánh tay đang khoát trên vai Liêu Hành của Kì Uyên, thản nhiên đáp: “Chào.”

Tay Kì Uyên bỗng nổi da gà, vội vàng buông xuống, không dám lỗ mãng.

Trò truyện đơn giản xong, Lương Minh Chiêu quả nhiên nói đến chuyện quay thêm một số cảnh của phim điện ảnh: “Kết cục cần sửa lại một chút, cho nên mấy cảnh trước đây cũng có thay đổi, qua vài ngày hai người dành thời gian cùng tổ phim ra ngoại cảnh, quay thêm một số cảnh, có vấn đề gì không?”

Thân Việt ở đây, tất nhiên là đối với lịch trình của Liêu Hành rất rõ ràng: “Liêu Hành thì không thành vấn đề.”

Kì Uyên tỏ ý: “Tôi phải hỏi người đại diện đã, thế nhưng chắc là có thời gian đó.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Liêu Hành tò mò: “Lương đạo, nghe nói tên phim cũng phải sửa hả?”

“Ừ, tên trước đây không thích hợp.” Nhớ tới vấn đề này Lương Minh Chiêu liền đau đầu, “Mọi người có ý gì không?”

“A? Tôi vô văn hóa, đừng hỏi tôi.” Kì Uyên đẩy Liêu Hành, “Hỏi sinh viên tài cao nè!”

Liêu Hành đen mặt. Cậu là một trí thức nghiên cứu sinh bằng sử đổi nghề thành diễn viên, thường bị mọi người trong giới trêu chọc lấy làm trò cười, nếu không phải biết là Kì Uyên không có ác ý, Liêu Hành thật muốn đạp luôn.

Lương Minh Chiêu cũng tất nhiên biết về Liêu Hành, hỏi: “Liêu Hành? Cậu có ý kiến gì?”

“A... Tạm thời không nghĩ tới.”

“Không vội, mấy ngày nay nghĩ là được, tôi cũng để những người khác nghĩ thêm.” Lương Minh Chiêu cũng không để ý lắm, gặp người quen liền đi qua.

Vinh Thác theo bọn họ cũng không nói nhiều, cũng may Thân Việt cũng quen thuộc với cậu ta, liền chủ động gánh vách trọng trách dẫn chuyện, Kì Uyên cũng phụ góp vui.

Liêu Hành nhìn thấy Vinh Mặc đứng bên cạnh không nói lời nào, không hiểu sao có chút ngại ngùng, không biết nên rời đi hay ở lại nghe mọi người nói chuyện.

Vinh Mặc nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười: “Em hôm nay rất đẹp.”

Liêu Hành vuốt mũi: “Phải cảm ơn quần áo của ngài.”

“Ừ, ánh mắt của anh luôn tốt.” Vinh Mặc cười đáp, ánh mắt lại luôn nhìn mặt cậu. Cũng không biết là nói về mắt nhìn với quần áo hay nói mắt nhìn người.

Mặt Liêu Hành nóng lên, nghiêng đầu không dám nói tiếp.

“Trước đó hơi bận, công ty nhiều việc.” Vinh Mặc chủ động giải thích, “Vốn muốn gọi điện cho em nhưng mỗi ngày đều bận tới khuya mới xong, không biết lúc đó em ngủ chưa, sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên mới phải đổi thành nhắn tin.”

Anh cũng không hỏi Liêu Hành có nhận được hay không, Liêu Hành chỉ có thể xấu hổ đáp một tiếng, không biết nên nói gì. Gật xong lại tự chửi mình không có tiền đồ, cái này không phải là thừa nhận mình đã nhận tin rồi sao? Nếu Vinh Mặc hỏi cậu tại sao không trả lời, phải làm sao giờ?

May mà Vinh Mặc cũng không gây khó xử với cậu, ngược lại tiếp tục đổi đề tài khác: “Năm mới sắp tới, giao thừa em chắc không làm việc đúng không?”

“Không làm gì cả.” Liêu Hành lắc đầu, “Tôi cũng không ca sĩ, nên không tham gia Xuân vãn, đương nhiên là nghỉ ở nhà.”

“Về nhà? Một mình?” Vinh Mặc còn nhớ cả cha mẹ Liêu Hành đều mất, ở trong mộ viên đã thấy.

“Không phải.” Liêu Hành lắc đầu, cũng không muốn nói gì.

MC lại làm không khí trên đài sinh động bằng cách bắt đầu trò chơi.

Trò chơi của Vinh Thị bởi vì khách ở đây ngoại trừ là ngôi sao còn là nhân vật quyền quý thế nên nội dung cũng không quá trớn, nhưng lại vô cùng thú vị, hàng năm đều làm cho mọi người tham gia có cảm giác mới mẻ. Năm nay có lẽ là một hoạt động mới, chia khách thành hai nhóm, một nhóm là nghệ sĩ ngôi sao, nhóm còn lại không phải nghệ sĩ ngôi sao. Nói cách khác, khách mời tới chơi, ông chủ, nhà đầu tư, đại diện đều xếp vào nhóm này.

MC vừa nói phương pháp này ra, cả hiện trường trong giấy lát bỗng ồn ào náo nhiệt.



Nhóm nghệ sĩ ngôi sao trò thì đều biết chơi kiểu này không phải đùa, khó có cơ hội làm quen với những ông chủ ai mà không thích? Những người khác liền thảm, bọn họ chỉ làm công tác hậu trường, trước không biết chơi làm sao, lại cùng ngôi sao giúp vui liền có chút ngại ngùng, nếu xảy ra chuyện gì, về sau biết để mặt mũi chỗ nào?

Tựa hồ làm yên tâm khách, MC đề nghị: “Vậy, chúng ta trước để 2 vị khách mời làm mẫu đi, để mọi người xem trò chơi này ra sao. A... Muốn làm lớn một tí, tìm hai vị khách quý nhé?”

MC dí dỏm nháy mắt, phía dưới bỗng trở nên ồn ào, tên của các ông chủ, nhóm quản lý đều bị gọi ra.

Khi Vinh Thác nghe có người đề nghị tên của mình sắc mặt liền thay đổi.

Cũng may MC thức thời, không dám gọi tên cậu ta, ho khan 2 tiếng cười mắng: “Mọi người là muốn hại tôi hôm nay không có lương ha! Tôi mới không để mọi người đắc ý đâu! Thế nhưng... tìm khách quý vẫn phải có! Không bằng... Đại ảnh đế Liêu Hành thế nào?”

Hiện trường vừa nghe đến tên, nhất thời một mảnh tiếng thét chói tai.

Liêu Hành vô tội nằm cũng trúng đạn trừng mắt với MC: “...Nè!”

Tác giả:

Thân Việt đối xử rất tốt với Liêu Hành, nhưng mà mọi người không cần ghép uyên ương lung tung nha! Thân Việt là người có CP rồi! Truyện tiếp theo sẽ tới anh ta đó.

Trích lời tác giả để giải oan cho Thân Việt:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.