Nơi Ta An Lòng

Chương 38: Chương 38




“Tên này...” Một chuyên gia thông minh liền trực tiếp tra trên máy tính, vài giây sau, quay đầu nói, “Trịnh Yến Hoa chính là con gái của gia đình bị hại.”

Thân Việt dự cảm được, nhướng mày mím môi, còn chưa nói gì, liền nghe được giọng Vinh Mặc trầm ổn phân phó: “Điều tra người tung tin xem người nọ với Trịnh Yến Hoa có quan hệ gì.”

“Vâng!” Mọi người lại bận rộn làm việc.

Vinh Mặc ở một đầu khác phân phó: “Mau chóng tra ra năm đó Trịnh Yến Hoa vì sao lại đột nhiên dừng tay, còn có Liêu Hành cùng với người thân Liêu Hành mấy năm nay xảy ra chuyện gì.”

Thân Việt hỏi: “Vì sao không trực tiếp hỏi Liêu Hành?”

Vinh Mặc không trả lời y, đang ở bên kia điều hành.

Mọi người một lần nữa bận rộn làm việc, Thân Việt lấy được di động của mình, đi về phía cửa sổ, gọi điện cho Liêu Hành.

Nhân viên muốn tiến lên ngăn, bị quản lý cản lại.

Lúc điện thoại rung, Liêu Hành đang đứng ở phòng bếp nghiên cứu thực đơn trên mạng làm sao để làm canh, nghe được tiếng chuông điện thoại là Thân Việt, liền cười chúc tết: “Chúc mừng năm mới Thân lão đại, đại cát đại lợi, mau đưa lì xì!”



“...” Thân Việt nghe ngữ khí của cậu, tựa như hoàn toàn không biết một mảnh tinh phong huyết vũ trên weibo, một hơi thở dài, tức giận nói: “Có cậu ở đây thì tôi còn lâu có thể đại cát đại lợi!”

“Làm sao vậy, sao tức giận như vậy?” Liêu Hành kì lạ.

“Cậu hôm nay ở nhà làm gì?”

“Ngủ nè, còn có thể làm chi?” Liêu Hành đem nồi đất đặt trên bếp ga, chuẩn bị làm thịt gà, “Thật vất vả mới có mấy ngày nghỉ, đương nhiên phải hưởng thụ rồi. Cậu thì sao? Hôm nay không ở nhà với hai bác hả?”

“Tôi? Tôi đang tăng ca.” Thân Việt nói, “Cậu hôm nay không lên mạng?”

“À, còn chưa lên, chuẩn bị coi xuân vãn rồi mới lên mạng, sao vậy? Năm nay có tin hot gì không?” Liêu Hành ngữ khí dạt dào hứng thú, “Có phải hay không có ca sĩ nào tuôn ra tin hát nhép? Hay vẫn là người nào có khẩu nghiệp?”

“...” Nếu không phải hiện tại có đại sự, Thân Việt thực hận không thể đánh chết tên này! Y nói với bản thân phải nhẫn nại, dù sao người kia không phải là ngày đầu tiên thích trêu chọc như vậy! Y hít sâu một hơi, hỏi, “Cậu năm nay vẫn là đón tết với gia đình giảng viên hả?”

“Đúng vậy, thế nhưng mùng hai mình sẽ trở lại.” Liêu Hành vừa xắt gừng vừa trả lời, “Thân lão đại, lần sau mình sẽ dẫn cậu đi, thầy hiện tại cả ngày hỏi mình khi nào thì thi tiến sĩ kìa, mình cũng không biết phải trả lời thế nào...”

“Thi tiến sĩ? Thầy cậu vẫn chưa chết tâm hả...” Thân Việt không nói gì, thế nhưng bây giờ cũng không quan tâm vấn đề này được, “Trước bỏ qua đã, Liêu Hành, cậu gần đây đừng có nhận điện thoại của ai, cũng đừng ra ngoài, có phóng viên hỏi thăm tin tức của cậu, cậu cũng đừng trả lời. Cậu có chuyện rồi biết không?”

“A?” Liêu Hành buông dao nhỏ, khẩn trương nói, “Tin tôi lần trước đồng ý với Kì Uyên tham dự lễ điện ảnh ở nước ngoài đã bị bọn họ biết?”

“...” Thân Việt tức giận, “Cậu khi nào thì đồng ý cũng anh ta tham dự lễ điện ảnh vậy! Tôi sao lại không biết! Cậu có còn nhớ cậu ta là đối thủ cạnh tranh của công ty chúng ta hay không vậy!”

“... Không phải chuyện này a?” Liêu Hành cười gượng, “Đó là chuyện gì?”

Thân Việt vô lực: “... Lên weibo đi.”

“Ừ? Weibo?” Liêu Hành nghi hoặc. Bình thường cậu đặc biệt thích lướt weibo, khi nào rảnh liền lướt, bị Thân Việt mắng rất nhiều lần, hôm nay sao đột nhiên lại chủ động nhắc cậu lướt weibo “Để mình xem.”

Liêu Hành bỏ nguyên liệu hết vào nồi đất, đổ thêm nước, lau tay, mở PAD đăng nhập weibo, trong đầu còn đang suy nghĩ nên post cái gì trên weibo để chúc tết mọi người, đã bị mấy vạn thông báo dọa.

“Sao lại nhiều bình luận cùng tin nhắn vậy? Tôi mấy ngày nay cũng không post weibo mà...” Liêu Hành vừa thì thầm, vừa đọc tin.

10 phút sau… tay cầm điện thoại của Liêu Hành run lên, yếu ớt nói, “Thân lão đại, cậu nói với mình, lão đại bộ phận PR có phải đang tìm cách chém mình đúng không?”

Trưởng bộ phận PR đang chuẩn bị nói với Thân Việt: “...”

Thân Việt cư nhiên bị lời này của cậu chọc cười: “Tạm thời còn chưa, nhưng mà tôi đoán anh ta sẽ có kế hoạch đó. Đọc xong rồi? Có lời gì muốn nói không?”

“Cậu cảm thấy, tui lát nữa post weibo, nói một câu— cảm ơn mọi người, bọn tôi đang quen nhau– thì thế nào?” Liêu Hành nói xong đến bản thân còn nở nụ cười, “Hay nói đùa rằng! Tôi đã thấy mọi người viết rồi, mọi người nói cái gì là đúng cái đấy.”

Lần này trả lời cậu thế mà lại là trưởng bộ phận PR: “Có thể nha, những câu trả lời đó đều rất ổn.”

“...” Thân Việt tỏ vẻ mặt thấy quỷ nhìn anh ta.

Liêu Hành trực tiếp làm rớt PAD xuống đất, thất thanh hỏi: “Anh... Anh nói cái gì?”

Trưởng bộ phận PR bình tĩnh trả lời: “Tôi nói những câu đó có thể, thế nhưng không phải bây giờ, phải chờ thời cơ thích hợp.”

Ba người đồng thời trầm mặc.



Một lát sau, Liêu Hành hỏi: “Mọi người...Đều biết rồi?”

“Biết cái gì?” Thân Việt hỏi.

“Chính là... tôi với chủ tịch...” Liêu Hành sờ sờ mũi, “Khụ khụ.”

“Đúng vậy, thân là người đại diện của cậu, tôi đương nhiên biết.” Thân Việt cười mà không cười châm chọc một câu, “Tôi không phải nên cảm ơn cậu sao? Mang đến một sự khiêu chiến lớn như vậy trong kiếp làm nghề đại diện của tôi.”

Liêu Hành lần này không dám nói đùa, còn chân thành nói: “Thực xin lỗi Thân Việt, chuyện này là mình không đúng...”

“Được rồi, hiện tại cũng không có lòng nào mà chửi cậu đâu.” Thân Việt cắt ngang lời cậu, nói thẳng, “Scandal quan trọng không phải nó, hiện giờ mình muốn hỏi cậu, là một chuyện khác..”

Liêu Hành kinh ngạc, cư nhiên còn có việc so với scandal của cậu với chủ tịch quan trọng hơn sao?

“Cái gì?”

Thân Việt nói thẳng: “Trịnh Yến Hoa, cậu biết người này không?”

“...” Liêu Hành trong khoảnh khắc nghe thấy cái tên này sắc mặt liền thay đổi, cả người cứng lại tại chỗ, “Mọi người sao lại biết cô ấy?”

Thân Việt rất hiểu cậu, ngữ khí của Liêu Hành mang theo ý lạnh cùng với kháng cự, vừa nghe là đã thấy có vấn đề, y trở nên cứng rắn, “Người này đang bôi đen cậu trên diễn đàn, kể lại sự kiện cha mẹ cậu 10 năm trước, chúng tôi không muốn biết cũng khó đó?”

“...” Liêu Hành thì thào, “Tại sao có thể...”

Thân Việt không có kiên nhẫn: “Liêu Hành, đây là chuyện rất quan trong, quan hệ tới con đường làm diễn viên tương lai của cậu, thậm chí còn là danh dự của cậu, hiện tại bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm cậu, chúng tôi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, cho nên cậu tốt nhất nên nói hết toàn bộ những truyện xảy ra ở 10 năm trước cho chúng tôi, như vậy chúng tôi mới giải quyết được.”

Liêu Hành hỏi một chuyện khác: “Chủ tịch biết không?”

Thân Việt với trưởng bộ phận PR nhìn nhau, vẫn là quyết định nói thật: “Biết.”

Liêu Hành nhặt PAD lên, đi khỏi bếp, ngồi ở sô pha, chậm rãi mở miệng: “Tôi lười gọi cho chủ tịch, mọi người liên hệ giúp, tôi nói luôn.”

Thân Việt có chút ngoài ý muốn với sự thành khẩn thẳng thắng của cậu, thừa dịp trưởng bộ phận PR liên hệ với Vinh Mặc liền hỏi cậu: “Trước đây nhiều năm như vậy cũng không nghe cậu nhắc tới, hôm nay sao tự nguyện nói vậy?”

“Nếu không xảy ra chuyện này, tôi cả đời chắc sẽ không nói đâu.” Liêu Hành ngữ khí trở nên thản nhiên, lại làm cho Thân Việt có chút lo lắng, bởi Liêu Hành rất ít dùng giọng điệu lạnh lùng này để nói chuyện.

“Vì cái gì không muốn nói?”

“Cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.” Liêu Hành thấp giọng đáp, bên kia đã liên hệ xong.

Thân Việt trở lại chỗ ngồi, cầm lấy micro đặt ở trên bàn hội nghị. Những người khác tuy rằng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm máy tính, nhưng lỗ tai đều dựng thẳng lên.

Liêu Hành chậm rãi kể chuyện phát sinh 10 năm trước.

Sự cố của 10 năm trước là lỗi của ba mẹ Liêu Hành, lái xe nhanh đụng phải ba mẹ của Trịnh Yến Hoa phía trước, bốn người đều chết trong tai nạn xe cộ. Xác nhận cha mẹ Liêu Hành chịu trách nhiệm toàn bộ trong sự cố, phải bồi thường phía bên kia về tổn thất tinh thần, tổn thất kinh tế, các loại bồi thường khoảng chừng 100 vạn.

Lúc ấy Liêu Hành còn đang học trung học vẫn đang ngập trong đau thương vì mất đi ba mẹ, căn bản không hề biết họ hàng lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với gia đình bị hại, không chỉ không chịu bồi thường, hơn nữa còn trả đũa, làm cho con gái của bên kia là Trịnh Yến Hoa tức giận đến thiếu chút nữa tự sát.

Khi Liêu Hành biết được, thì chuyện này đã gây chấn động ở địa phương, cậu không thể thuyết phục được họ hàng trong nhà, bởi vì không ai đồng ý vì sai lầm của ba mẹ cậu bồi thường tiền nhiều như vậy. Ba mẹ Liêu Hành lúc trước có khoản tiền bảo hiểm giữ cho Liêu Hành, nhưng mà lúc ấy Liêu Hành còn chưa trưởng thành, công ty bảo hiểm chỉ có thể đem tiền bồi thường giao cho người giám hộ của cậu. Họ hàng vì muốn khoản tiền bảo hiểm kia, nên tranh quyền giám hộ cho Liêu Hành vô cùng ầm ĩ, nhốt cậu lại.



Liêu Hành một mình trốn đi tìm nhà họ Trịnh, rồi tìm được Trịnh Yến Hoa.

Nói tới đây, Liêu Hành ngừng lại, tựa như đang suy nghĩ xem nên tiếp tục kể như thế nào.

Cậu vừa mới kể, cha mẹ cả hai đều chết, họ hàng nội đấu, thậm chí chiếm luôn khoản tiền bảo hiểm của mình, những vấn đề kia đối với một đứa nhỏ như cậu mà nói, không có vấn đề nào mà không phải là đả kích lớn, nhưng khi Liêu Hành kể lại, trừ bỏ ngữ khí mang chút lãnh đạm, thì không hề có cảm xúc lúng túng, chỉ đơn giản thản nhiên mà kể lại mọi chuyện.

Những người đang ngồi không ai nói gì, bọn họ cũng không biết nên nói gì.

Liêu Hành tiến vào giới giải trí 5 năm, nhân duyên cùng với thanh danh đều rất tốt, bởi vì tính cách cậu sáng sủa không tranh giành với mọi người, về phương diện khác là do giám đốc công ty Vinh Thác và bản thân Liêu Hành đều không có chí tiến thủ, rất ít tham dự scandal cũng như các tương tác với ngôi sao khác. Nhân viên lớn nhỏ trong công ty cùng với nhóm nghệ sĩ đều rất thích Liêu Hành, fan cùng với truyền thông càng ưu ái cậu, cho nên trong mắt mọi người, Liêu Hành là một nghệ sĩ có may mắn rất kỳ lạ.

Nhưng mà giờ phút này, khi bọn họ biết được những việc xảy ra trước kia của Liêu Hành, lại chỉ có thể trầm mặc. Bọn họ trước kia nghe nói Liêu Hành một đường lấy học bổng học thẳng lên thạc sĩ, chỉ biết là cậu thành tích rất tốt, chưa ai nghĩ tới hướng này.

Trong im lặng chỉ có thể nghe được tiếng đánh bàn phím trong phòng hội nghị, thanh âm Vinh Mặc từ trong điện thoại truyền ra, thế nhưng vô cùng bình thản: “Em đi tìm Trịnh Yến Hoa, cùng cô ấy bàn điều kiện, đạt thành hiệp nghị đúng không?”

“Chủ tịch thông minh vậy tôi rất áp lực nha.” Liêu Hành nói đùa, trừ bỏ cậu ra, không ai có thể cười được.

Liêu Hành đành phải tiếp tục nói: “Lúc tôi tìm được Trịnh Yến Hoa, trạng thái của cô ấy thật không tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.