Nơi Ta An Lòng

Chương 42: Chương 42




Mà lúc này bộ phận PR Vinh thị vẫn đang tăng ca lướt weibo, thật sự là phun một búng máu: chủ tịch ngài đây là đang chê bọn tôi không đủ bận phải không? A?! Ngài ngay tại thời điểm này dùng di động của Liêu Hành post hình ảnh mờ ám của cậu ta! Là muốn làm gì a a a! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mọi ngươi đang tăng ca thật sự là điên lên rồi! Chủ tịch không gây sức ép cho họ thì thôi, mà đã gây sức ép thì chỉ có chết!

Trên Weibo:

Trời ơi nhan sắc khi ngủ của Hành Hành quá đẹp trai! Tui cá 100% phía dưới chăn không mặc quần áo!

Hiếm khi có ảnh nóng a a a!

Từ từ! Hành Hành đang ngủ, trên ảnh đều lộ hai tay, kia... Ảnh là do ai chụp vậy?!!

Hành Hành cho tới bây giờ không chúc sáng sớm với mọi người đâu! Nhất định là do người khác post weibo! Trời ơi! Rốt cuộc là ai?! Hành Hành mau giao gian phu ra đây!

Vạn nhất là nữ thì sao?



Thí! Nữ chắc chắn sẽ giấu kín mình, bằng không sao lại để lộ chuyện tình cảm a?!

A A A! Rốt cuộc là ai a!!!

Trong thời điểm scandal Liêu Hành bay đầy trời lại để lộ ảnh giường chiếu, khẳng định là biểu thị công khai chủ quyền đó!!! Ai u, loại tình tiết “Người đang trên giường của ta, các ngươi mau câm miệng” sao lại có chút dễ thương nhỉ?

Biểu thị công khai chủ quyền +1 a! Tui hình như thấy được dấu hôn ngân trên cằm Hành Hành! Như sói như hổ đánh dấu, ai nha, thật sự rất dễ thương! Tui chắc chắn là nam rồi!

Nữ đều ghen tuông rất nặng! Khẳng định là nữ!

Truyền thông bát quái rất không có năng lực! Scandal Liêu Hành như thế này cũng nên xử lý đi! Mấy ngày nay nhiều tin tức bùng nổ như vậy mà một chút tin cũng đều không có! Khủng hoảng quan hệ xã hội cũng không thấy quá nhanh đến vậy! Nghi ngờ đối tượng của Liêu Hành rất có địa vị đó!

Lầu dưới có thể lên baidu tìm profile chủ tịch Vinh thị Vinh Mặc đối tượng hàng đầu của Liêu Hành, chú liền hiểu à.

Baidu tra xong bày tỏ: đã hiểu, quả thực là nhân sinh hơn người.

Baidu tra xong bày tỏ: khóc thành dòng, nam nhân tốt đều là của người khác rồi QAQ

Baidu tra xong bày tỏ: Hành Hành, tìm được nhà tốt như vậy, mau gả đi!

...

Ở một nơi khác trong thành phố, Trầm Hướng cũng đang lướt weibo sáng sớm, bỗng nhiên nhớ tới mình cũng từng ở trên weibo post hình vợ mình đang ngủ, bất quá khi đó ảnh chụp chính là chụp chung hai người, dù sao muốn tú ân ái, đương nhiên ảnh chụp chung có uy lực lớn hơn... Vinh Mặc hình như khi đó đã bắt đầu lướt weibo em trai, nói vậy chắc nhìn qua. Trầm Hướng không khỏi nghĩ: Vinh Mặc sẽ không phải là học hắn chứ... Ấu trĩ, ngây thơ mà! Còn không dám post ảnh chụp của bản thân, khinh bỉ!

Khinh bỉ xong, Trầm Hướng cúi đầu nhìn thấy vợ đang oa trong lòng mình, hắc hắc cười rồi selfie 2 người, học theo Vinh Mặc, dùng di động Vinh Thác post weibo.

Vinh Mặc vừa mới thu dọn xong đống lộn xộn đang chuẩn bị bị bữa sáng nhìn thầy post này trên weibo, mặt không chút thay đổi dùng nick clone của mình comment: Tú ân ái mau chết!

( ̄_ ̄|||) Nói như là anh không có tú ân ái không bằng!

Làm xong bữa sáng, Liêu Hành còn chưa tỉnh. Vinh Mặc giữ ấm xong, đến phòng ngủ hôn cậu chào buổi sáng, liền rời đi trước — còn có người phải gặp.

Quán cà phê.

Vinh Mặc đã ngồi chờ trước nửa tiếng, trợ lý Phương giao cho anh tư liệu, anh đã xem xong.

Trên văn kiện ghi 3 chữ “Trịnh Yến Hoa” thập phần bắt mắt.

Nghỉ tết âm lịch xong, rất nhiều người đã trở lại làm việc, người ở quán cà phê vào buổi sáng cũng không nhiều, Vinh Mặc ngồi ở một góc sáng sủa, có thể nhìn được mỗi một vị khách vào cửa.

Lúc này, một vị mỹ nữ tóc dài mặc áo ba đờ xuy xanh ngọc đẩy cửa tiến vào, sau khi gặp phục vụ hỏi xong, nhìn về phía Vinh Mặc, xác định xong, mới hướng bên này đi tới.

Vinh Mặc nhìn thấy gương mặt quen thuộc càng ngày càng gần, khép lại văn kiện, mỉm cười đứng dậy chào: “Trịnh tiểu thư?”

Trịnh Yến Hoa dáng người cao gầy, ngũ quan diễm lệ, biểu tình nhìn qua có chút lạnh lùng, nghe vậy chỉ thản nhiên gật đầu chảo: “Xin chào, tôi là Trịnh Yến Hoa.”



“Vinh Mặc.” Vinh Mặc bắt tay với cô, nâng tay gọi phục vụ, lễ phép hỏi, “Trịnh tiểu thư muốn uống gì?”

“Tùy đi.” Trịnh Yến Hoa cởi bỏ khăn quàng cổ, ngay cả menu cũng lười xem.

Phục vụ có chút khó xử, Vinh Mặc chủ động nói: “Một ly mocha không đường, cảm ơn.”

Trịnh Yến Hoa hơi ngạc nhiên nhíu mày, đây đúng là cà phê mà cô thích. Xem ra Vinh Mặc này không đơn giản. Cô ngồi nghiêm túc lại, đi thẳng vào vấn đề: “Vinh tiên sinh hẹn tôi không biết có chuyện gì?”

“Nghĩ muốn nói với cô một chút về chuyện Liêu Hành.” Vinh Mặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười nói, “Chính xác mà nói, tôi muốn nói với cô về việc Liêu Hành mỗi năm đều chuyển cho cô một khoản lớn.”

Trịnh Yến Hoa biến sắc, trong lòng cưỡng chế sự khiếp sợ, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của chúng tôi, không nhọc Vinh tiên sinh phải lo lắng chứ? Tôi còn nghĩ là anh tới thị uy với tôi đi.”

“Tôi chính là đến thị uy.” Vinh Mặc chậm rãi nói, “Đương nhiên, cô cũng có thể xem như là cảnh cáo.”

“Cảnh cáo?” Trịnh Yến Hoa cười nhạo, “Cảnh cáo tôi cái gì?”

Vinh Mặc ngón tay nhẹ nhàng xoa gõ lên ly cà phê, nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Cảnh cáo cô không cần âm mưu bắt cóc bạn trai của tôi, đạt được mục đích cô không thể cho ai biết.”

Trịnh Yến Hoa bị tức tới bật cười: “Tôi có mục đích gì không thể cho ai biết?”

Vinh Mặc không nhanh không chậm bỏ thêm vào cà phê chút đường, dùng thìa quấy lên, rồi từ tốn nói: “Yêu con của kẻ thù, cũng không muốn em ấy hạnh phúc cùng người khác, loại mục đích này, chẳng lẽ có thể nói ra miệng sao?”

“...” Trịnh Yến Hoa im lặng, ánh mắt chằm chằm nhìn anh.

Phục vụ đi tới, mỉm cười đem cà phê đặt trên bàn, thanh âm thoải mái vang lên: “Của chị đây, mời dùng.”

Trịnh Yến Hoa nâng cà phê, độ nóng nơi ly khiến cho tay cô bị bỏng, cô lại dựa vào nhiệt độ này để mình tỉnh táo lại, bình phục nhịp tim đập hỗn loạn, trấn định nói: “Tôi không rõ Vinh tiên sinh đang nói cái gì.”

Vinh Mặc hơi ngả ra phía sau, chân dài bắt chéo, ánh mắt cao nhìn xuống, từ một người nam nhân ôn nhã liền lúc này thể hiện ra rõ ràng biểu tượng ngạo mạn lạnh lùng, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất, tư thái nghiêm chỉnh nhìn xa cách mà tao nhã, đuôi lông mày hơi nhướng lên, chậm rãi mở miệng: “Mười năm này, Liêu Hành đều cung cấp tiền học phí cho cô, chi phí nhà cửa, chi phí sinh hoạt, rồi lại chi phí xuất ngoại du học, ngoài ra còn chi phí mua sắm, từ trước tới giờ đã vượt xa khoản bồi thường mà bên pháp viện phán quyết. Tôi không có hứng thú bàn bạc cụ thể với cô tranh chấp pháp luật lúc đó, tôi chỉ muốn nói, nên dừng tay rồi.”

Trịnh Yến Hoa mím môi, lạnh lùng nhìn anh.

Vinh Mặc giống như không phát hiện, tiếp tục nói: “Bất luận là hai người 10 năm này có bao nhiêu thân cận, bất luận là cô có lưu luyến những chăm sóc của em ấy với cô, cô hẳn biết, cô đối với Liêu Hành mà nói, là một cái nhà giam cùng gánh nặng tránh không được. Em ấy xuất phát từ đạo nghĩa không thể hoàn toàn buông tay cô, nhưng điều này cũng không thể hiện cô có thể đương nhiên hưởng thụ chăm sóc cũng như yêu thương của em ấy.”

Trịnh Yến Hoa trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: “Anh dựa vào cái gì nói với tôi những lời này? Anh biết cái gì? Quan hệ của tôi với Liêu Hành căn bản không chỉ đơn giản một hai câu nói là có thể nói rõ ràng. Mười năm này của chúng tôi ít gặp mặt, ít liên hệ thì thế nào? Bất luận là tôi xảy ra chuyện gì, anh ấy liền vội vã tới, anh ấy chăm sóc tôi cũng không chỉ vì đạo nghĩa!”

Vinh Mặc nghe những lời này, biểu tình càng ngày càng lạnh lùng, tàn nhẫn mà vạch trần ảo tưởng của cô: “Em ấy không thương cô, một chút cũng không. Chỉ cần cô còn, em ấy đều vĩnh viễn không thể quên đi cơn ác mộng trong quá khứ. Là cô, lợi dụng ấy náy của em ấy mà không cố kỵ tùy hứng, là cô quen thói chuyện gì cũng đều nói cho em ấy đầu tiên, cô làm cho em ấy mấy năm nay không thể nhẹ nhõm, là cô— làm cho em ấy mất đi tự do.”

Trịnh Yến Hoa sắc mặt thay đổi, răng đều bởi vì những lời nói tàn khốc của Vinh Mặc mà lạnh run, cô đương nhiên biết những lời này của Vinh Mặc là thật, cô cũng đương nhiên biết vì giam cầm của mình mà Liêu Hành có bao nhiêu đau khổ. Quan hệ của bọn họ ngay từ đầu đã tràn ngập mâu thuẫn và đối nghịch, cách nhau đến 4 mạng người! Ai có thể dễ dàng đây? Nếu có thể lựa chọn, chỉ sợ hai người bọn họ đều không hy vọng nhìn thấy nhau! Chỉ là...

Trịnh Yến Hoa nhắm mắt, nhịn xuống tâm trạng thổn thức, cắn răng nói: “Tôi không buông tay thì sao? Anh và anh ấy có thể thuận lợi sao?”

“Cô làm như vậy, đơn giản là để cho em ấy không có tiền mà bàn chuyện yêu đương, mua nhà mua xe, khiến em ấy không có gì mà đảm bảo tương lai cho người con gái khác, cho dù một ngày có người biết sự thật, cô cũng hiểu được không ai có thể chịu được quan hệ của em ấy với cô.” Vinh Mặc hừ nhẹ, trên mặt rõ ràng mang ý khinh miệt, “Nhưng có cảm thấy, tôi sẽ để ý mấy thứ đó sao?”

Trịnh Yến Hoa ngả về phía sau dựa vào, vẻ mặt mất bình tĩnh, thậm chí có chút không đồng tình: “Chủ tịch Vinh đương nhiên không cần những thứ này, nhưng Liêu Hành để ý. Chỉ cần tôi không buông tay, chẳng sợ anh ấy cả đời không gặp tôi, cũng phải cùng tôi dây dưa không rõ. Anh cảm thấy anh có thể thuyết phục tôi? Hoặc là... uy hiếp tôi sao?”



“Trịnh tiểu thư đại khái là hiểu lầm rồi.” Vinh Mặc cười nói, “Tôi trước đã nói rồi, tôi đến là cảnh cáo cô. Đương nhiên, cũng không là dựa vào quyền thế mà khiến cô thỏa hiệp, mà là... dùng thủ tục pháp luật bình thường. Luật sư của tôi lập tức đến, kế tiếp anh ta sẽ bàn bạc với cô chuyện 10 năm nay, tính toán xem số tiền mà cô cần trả đủ.”

“Anh!”

“Còn có, tôi cảm thấy hình như cô đã nghĩ sai một chuyện.” Vinh Mặc ánh mắt sắc bén, “Liêu Hành là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý không giả, scandal của em ấy đối với sự nghiệp sẽ tạo nên thương tổn, nhưng mà chuyện này, theo góc độ phía trên mà nói, từ phía đạo đức cũng như pháp luật Liêu Hành không có gì không đúng, nếu chuyện này của em ấy được phơi bày, ngược lại em ấy có thể lấy được càng nhiều tôn trọng cũng như yêu mến. Chính cô cũng muốn bảo vệ em ấy, cho nên ngay từ đầu, đều là nói họ hàng bên Liêu Hành, mà không phải nói em ấy, vẫn là để lại đường sống nghịch chuyển cuối cùng, không phải sao?”

Trịnh Yến Hoa mím chặt môi, ánh mắt nhìn anh đã tràn ngập căm hận. Cô không rõ vì sao trong quán có bật hệ thống sưởi, cô lại cảm thấy thân thể mình lạnh đến phát run?

Người này lại hiểu rõ lòng cô đến vậy, chỉ là mấy câu nói nhẹ nhàng đã khiến cho cô cảm thấy như rơi vào hầm băng, từ sau trong tâm mà cảm thấy sợ hãi.

Vinh Mặc nhìn về phía cửa, bưng lên ly cà phê uống một ngụm, thản nhiên nói: “Luật sư đến rồi, mọi người cứ nói chuyện. Tôi yêu Liêu Hành, tôi tin tình cảm của cô đối với em ấy cũng rất sâu, nhưng mà giữa các người cách trở rất nhiều thứ, không có khả năng thành. Cô cho dù là cảm kích em ấy chăm sóc mình 10 năm nay, sẽ không nên tiếp tục tổn thương em ấy. Lời đã hết, Trịnh tiểu thư cứ suy nghĩ kỹ.”

Nói xong, luật sư liền tới, Vinh Mặc lấy áo khoác treo trên lưng ghế, chào luật sư: “Giao cho anh.”

Luật sư gật đầu: “Chủ tịch đi thong thả.”

Trịnh Yến Hoa không lòng dạ nào mà nhìn anh rời đi, chỉ kinh ngạc ngồi trên sô pha, trong mắt hình như có chút đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.