Nơi Ta An Lòng

Chương 50: Chương 50: Đại kết cục




Liêu Hành đi lên bục giảng, mỉm cười nói: “Được rồi, kết thúc thảo luận, chúng ta bắt đầu chính thức học. Về lịch sử văn hiến chắc các em cũng biết không ít nhỉ...”

Liêu Hành đã bắt đầu giảng bài, các sinh viên trừ bỏ ban đầu có chút thất thần, sau đó đã bị nội dung giảng bài của cậu hấp dẫn, về phần Liêu Hành có chấm dứt hợp đồng với Vinh thị không? Vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi sao? Hơn nữa... Sinh thời có thể được nghe Liêu đại ảnh đế giảng bài cho bọn họ, quả thực phải trộm cười mới được!

Nghe một lúc, các sinh viên phát hiện ra, Liêu Hành thế mà rất có kiến thức và tài năng, tri thức chuyên môn không kém gì so với giảng viên, quan trọng nhất là, Liêu Hành giảng bài vừa sinh động lại thú vị, có thể giảng nội dung giáo trình vô cùng hấp dẫn.

Ai nói minh tinh sẽ bỏ học văn hóa vậy? Bây giờ còn có người dám nghi ngờ thân phận học bá của Liêu Hành không?

Nam thần nhà ngươi tài mạo song toàn không để lại đường sống cho người khác sao? Lại một lần nữa vì tình cảnh nam sinh tìm vợ, nữ sinh gả chồng mà lo lắng cho khoa bọn họ.

Gần tới lúc tan học, Liêu Hành để lại chút thời gian: “Hiện giờ mọi người còn có vấn đề gì có thể nói ra, tôi sẽ cố gắng trả lời.”

“Thầy Liêu, thầy tới trường dạy học vậy đóng phim thì sao? Về sau không diễn nửa hả?”

Liêu Hành nhìn cả lớp đều có gương mặt bát quái, biết nếu không giải đáp mấy vấn đề này sẽ không cách nào an tâm, liền đáp: “Tôi mỗi kỳ chỉ có hai môn, hơn nữa, tôi học tiến sĩ, dạy học không phải là nghề chính. Về phần đóng phim... sẽ không chậm trễ đâu, tôi có cuối tuần, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, gặp kịch bản tốt sẽ vẫn nhận.”

Mọi người thấy cậu phối hợp như vậy, cả lớp phấn khích trở thành phóng viên: “Kia Hành... khụ khụ, Thầy Liêu, Scandal của thầy với chủ tịch Vinh... ha ha, thầy có muốn nói gì không?”

Liêu Hành như cười lại như không nhìn bọn họ, đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Còn 5 phút.”

Mọi người: “...” Sao lại trực tiếp như vậy tránh né đề tài!



“Thầy Liêu, thầy diễn Đường Việt đại đại quá đẹp! Có thể ký tên cho em không?”

Liêu Hành mỉm cười: “Về sau ở mỗi bài tập các em đều có thể nhìn thấy tên tôi, kí tên tất nhiên sẽ không cần rồi.”

“Thầy Liêu bọn em có thể chụp ảnh chung với thầy không?”

Liêu Hành chỉ danh sách, cảnh cáo nói: “Điều thứ 2 trong quy định lớp học.”

“...A.” hu hu, nam thần thật là không ôn nhu.

“Thầy Liêu, cuối tuần chúng em có liên hoan, thầy tới được không?”

“Đúng rồi, đúng rồi, Thầy Liêu đến chung đi!”

“Bên khoa bọn em cũng có! Cuối tuần luôn! Thầy Liêu cũng đi đi!”

“Bọn em... cuối tuần sau nữa cũng có liên hoan, thầy đi được không?”

“Đi đi! Đi đi mà!”

”...” Liêu Hành nhìn thấy các sinh viên liên tiếp đưa ra tiệc liên hoan, không nói gì.

“Thầy Liêu...” Các học sinh tội nghiệp nhìn cậu.

Liêu Hành thở dài: “Được rồi.”

“Ya hoo!” Một mảng tiếng hoan hô.

Sau khi tan học, weibo không hề nghi ngờ gì bị oanh tạc. Hướng đi cùng với lựa chọn của Liêu Hành thế mà giống như chuyện hài do một đám sinh viên thông báo trên weibo, thật sự là khiến cho truyền thông dở khóc dở cười, quả thực là bị Vinh thị với Liêu Hành làm cho tức giận. Liêu Hành tuyên bố chính là, người ta hiện giờ muốn nghỉ ngơi, tại công ty là người ngoài biên chế, nhưng mà sau khi học xong có thời gian rảnh một chút, không ngại thỉnh thoảng đóng một bộ phim, muốn tìm cậu thì cứ căn vào cuối tuần hoặc nghỉ đông và nghỉ hè.

Tư thái ảnh đế và học bá bày ra như thế, lại khiến người ta không thể nào phản bác.

Đêm đó, Vinh Mặc đến trường học đón cậu, Liêu Hành nói mấy ngày cuối tuần tiếp theo đều có hẹn, khiến cho Vinh Mặc buồn bực: “Anh đây thì sao?”

Vinh Mặc bình thường đều bận rộn công việc, cuối tuần phải chăm sóc con gái, hiện giờ có Liêu Hành, anh đều cố gắng để thời gian cuối tuần để ở với gia đình. Ban đầu có kế hoạch ấm áp bên gia đình, thế mà bị đám sinh viên mắt nhỏ này quấy rầy, Vinh Mặc thật sự là bị một đao trong lòng.

Liêu Hành bị bộ dạng này của anh chọc cười, thực tùy ý nói: “Em nghĩ bọn họ sẽ không ngại để em mang theo hai người nhà đâu.”

Vinh Mặc quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời, hỏi: “Em nói gì?” Liêu Hành thế mà hào phóng rộng rãi như vậy để hắn lộ diện nơi công cộng? Lấy thân phận người nhà?

Liêu Hành ho khan hai tiếng, trấn định nói: “Không có gì.”

Vinh Mặc nở nụ cười, trực tiếp đi qua hôn cậu, vô cùng thân thiết kêu: “Liêu Hành...”

Liêu Hành trong lòng của anh, không được tự nhiên nói: “Đói chết rồi, mau về nhà.”

“Được.”

Lại là lễ điện ảnh cuối năm.

Liêu Hành ở trường học thanh nhàn mấy tháng, cả ngày ăn uống nghỉ ngơi đều tốt, tiêu dao đến nỗi ông trời cũng không nhịn được, trực tiếp mời cậu lần nữa quay về giới giải trí.

Liêu Hành từ khi biết được mình được đề cử giải diễn viên nam xuất xắc nhất thì điện thoại đã bị Thân Việt, Kì Uyên, Giang Lan, Vinh Thác oanh tạc. Hai lão gia Vinh gia cứ như chuẩn bị việc chung thân đại sự mà thu xếp cho cậu. Trong nhà sớm mời mấy nhà hay may đồ, thiết kế mấy thân lễ phục cho ngày trao giải, lựa chọn trang sức, giầy, cà vạt, nước hoa, mĩ phẩm đều dùng tới, tắm suối nước nóng, ăn thức ăn dinh dưỡng, khiến cho cậu có thể bảo trì được trạng thái tốt nhất.

Liêu Hành đời này cho tới bây giờ không trải qua mấy việc chuẩn bị trước lễ trao giải chu đáo đến phiền phức như vậy, bị sợ tới mức chân tay luống cuống, chỉ có thể để cho phu nhân Vinh thị với mấy vị chuyên gia thiết kế, hóa trang, dinh dưỡng, lễ nghi cùng với mát xa thay nhau an bài, ngầm hướng Vinh Mặc cầu xin, lại bị Vinh Mặc báo cho biết, anh đã mua hơn 10 cái đồng hồ cùng với 20 khuy áo để cậu lựa chọn.

Liêu Hành bị không khí xa hoa của nhà giàu làm cho chấn động vô cùng, điện thoại cho Trầm Hướng hẹn đi ăn một bữa mà kể khổ.

Trầm Hướng bình tĩnh nói: “Quen là được rồi, nhà bọn họ đều vậy.”

Liêu Hành khiếp sợ: “Thần An cũng vậy?”



Trầm Hướng bưng ly rượu, gật đầu: “Đúng vậy, nhà bọn họ đều có thợ may chuyên nghiệp cố định, chuyên phối hợp trang phục, chuyên gia dinh dưỡng, rồi thì thầy thuốc gia đình, stylist là tiêu chuẩn, gọi liền tới, chuyên gia lễ nghi, chuyên gia mĩ thuật, chuyên gia âm nhạc là chuyên chọn trong top đầu. Nhà bọn họ tiêu tiền không có ý thức đâu, muốn mua liền mua.”

Liêu Hành dựa cằm trên bàn, nói lắp bắp: “Có... có khoa trương như vậy không?”

“Vẫn còn được đi, tuy rằng điều kiện tốt, nhưng mà nhà bọn họ quy củ cũng nhiều, đại gia tộc mà.” Trầm Hướng tiếp tục nói với cậu những lời trong lòng, “Cậu nhìn Dục Trạch nhỏ như vậy mà đã học nhiều thế liền biết gia tộc bọn họ rất phiền phức, thế nhưng cậu cũng đừng để trong lòng, bọn họ thành thói rồi, mua cho cậu đồ thì cậu cứ nhận là được rồi, mấy các khác... đành chịu đựng thôi.”

“Vẫn cảm thấy được có chút không cam tâm...” Liêu Hành thở dài.

“Cậu so với tôi đã hạnh phúc hơn nhiều...” Trầm Hướng bĩu môi, “Tôi lúc trước bị gây áp lực đến thảm. May mà cậu có hai vợ chồng Vinh lão bảo hộ, hưởng thụ chính là đãi ngộ của cháu dâu trưởng, muốn cái gì có cái đó, bọn họ cũng không làm khó cậu, tôi mới không có cái gì hay ho?”

“Cậu làm sao?” Liêu Hành mờ mịt

Trầm Hướng muốn nói tới vụ hắn bị người đàn ông của cậu gài tham dự tranh đấu nội bộ của Vinh gia đến không thoát thân ra được, bị ngược thân ngược tâm về tới nhà, nhưng nhìn Vinh Mặc chắc chắn không tính để Liêu Hành tham gia vào trong tranh đấu gia tộc phức tạp, liền thản nhiên tỏ vẻ “Cũng không có gì. Đúng rồi, cậu được đề cử giải nam diễn viên xuất xắc, là của bộ điện ảnh nào? <Y giả nhân tâm> hay <Khói súng tĩnh lặng>?”

“Hình như là “Y giả nhân tâm” đó...” Liêu Hành thiếu hào hứng, “Mấy vụ ảnh đế gì đó, cứ tùy tiện đi.”

“Vậy chúc may mắn.” Trầm Hướng một lời hai ý, “Kết thúc trao giải sớm một chút mới tốt!”

Đêm đó trao giải, Liêu Hành đã trải qua cả ngày bị gây sức ép, cuối cùng cũng có thể cáo biệt nhà lớn Vinh gia, lộng lẫy tham dự.

Xe dừng lại, Liêu Hành nắm tay Giang Lan từ trong xe đi ra. Cách mấy tháng, người nam nhân tuấn lãng ở trong giới giải trí có vô số scandal cứ như vậy với tư thế tao nhã 360 độ không góc chết xuất hiện trước mặt người khác. Tiếng chụp ảnh cùng đèn flash khắp nơi khiến Giang Lan phải có chút hoa mắt, đành phải âm thầm kéo tay áo Liêu Hành, hai người đi tới thảm đỏ.

Chung quanh vang lên tiếng thét chói tai làm cho Liêu Hành có chút ngạc nhiên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, vẫn luôn theo sát truyền thông, fan tiếp đón.

Sau khi ký tên, hai người tìm được chỗ ngồi của mình liền ngồi xuống.

Liêu Hành nhìn về người ngồi kế bên, không khỏi vui vẻ: “Sao lại là cậu?”

Kì Uyên cũng trừng lại: “Hằng năm đều là cậu a, tôi cũng rất phiền đó? Cậu không phải đang đi học sao, sao còn đến đây tranh giải ảnh đế với tôi?”

Liêu Hành đương nhiên biết anh ta nói đùa, cũng liền tùy ý dựa vào ghế, cười nói: “Cái này không phải là sợ cậu không có đối thủ liền thiếu cảnh giác, nên vội tới cảnh tỉnh sao?”

Kì Uyên khinh bỉ: “Người mấy tháng không quay gì có tư cách gì mà nói tui?”

Liêu Hành lạnh nhạt cười: “Tui là trang bị thêm tri thức cho mình, miễn lại biến thành khờ khạo như anh. Lại hỏi tiếp mấy tháng nay thật sự thích quá mà, không cần quay phim, không cần giảm cân, còn không cần học lời thoại, chậc chậc, khi nào cậu cũng thử xem sao.”

“Chờ ngày nào đó tui cũng rời khỏi giới giải trí đi thi.” Kì Uyên phẫn nộ.

Hai người ngồi ở một chỗ khẩu chiến đến vui vẻ. Màn ảnh liên tiếp chiếu bọn họ, nhiều năm đã định là ngồi cùng nhau mà vẫn hay trêu chọc nhau như vậy.

Lễ trao giải đã tiến hành hơn phân nữa, Liêu Hành dựa vào << Khói súng tĩnh lặng> mà đạt được giải nam phụ xuất sắc nhất, ở trên đài phát biểu mấy câu cảm nghĩ, thuận tiện đùa giỡn Kì Uyên với Giang Lan, tư thái thong dong bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều là tiêu sái ôn hòa so với Liêu Hành tuấn lãng hay đùa giỡn trước kia càng, càng thêm khí chất.

Đi xuống đài, bị Kì Uyên ghét bỏ mấy câu, mông còn chưa ngồi yên đã bị MC gọi lên.

“Giải diễn viên nam xuất sắc nhất đêm nay là — <Y giả nhân tâm>, Liêu Hành! Chúc mừng ảnh đế Liêu Hành của chúng ta!”

Tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp không dứt, Liêu Hành không thể không buông cúp trong tay, để tay không đi lên bục. MC cũng đã xướng tên vị khách quý trao giải hôm nay: “... Chủ tịch tập đoàn Vinh thị, tiên sinh Vinh Mạc. Mời khách quý trao cho người đoạt giải của chúng ta, Liêu Hành!”

Bước chân Liêu Hành chậm một chút, ngẩn ngơ nhìn lên đài.

Vinh Mặc mặc một bộ tây trang cực kỳ trang trọng, từ phía sau sân khấu chậm rãi đi ra, tư thái thong dong mà tao nhã, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm, cũng nhìn về phía cậu, bỗng nhiên khóe miệng nở ý cười.

Dưới đài đã sớm vì MC giới thiệu tên vị khách quý mà nháy mắt bùng nổ, tiếng thét chói tai ồn ào không dứt. Đây là chương trình trực tiếp, tất cả người xem lễ trao giải đều bị sự sắp xếp tiết mục này làm cho sợ ngây người, tiếng Ti Vi chỉnh lớn, mở weibo diễn đàn, nghiễm nhiên trở thành scandal hot nhất.

Liêu Hành chép miệng, cũng không biết là tâm tình gì, tiếp tục đi về phía trước, quy củ bắt tay Vinh Mặc, tiếp nhận cúp tượng trưng cho ảnh đế kia.

Khi cậu đứng trước mic phát biểu, màn ảnh liền đặc tả cảnh cậu và Vinh Mặc đứng chung.

Liêu Hành nắm cúp, đầu tiền là cúi đầu nở nụ cười một lát, rồi mới từ từ nói: “Chủ trì tiếp mục là cố ý đúng không? Bắt nạt tui mấy tháng này không hoạt động trong giới hả?”

Trên đài dưới đài là tiếng cười vang, sắp xếp này, có quỷ mới tin là trùng hợp.



“Vừa rồi khi lãnh giải đã nói lời cảm tạ, lần này liền không nói nữa, mọi người hiểu là được.” Liêu Hành nghiêng đầu nhìn Vinh Mặc đứng bên trái, thấp giọng cười, nói, “Hai năm trước, tôi nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất đầu tiên trong đời, hôm này, nhận được lần thứ hai. Trùng hợp chính là, hai lần trao giải cho tôi, đều là tiên sinh Vinh bên cạnh này.”

Vinh Mặc nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, đứng ở nơi đó, ôn nhã tuấn lãng, không hề kém so với một vị minh tinh nào.

Người phía dưới im lặng lắng nghe, trong hội thường bỗng chốc lặng thinh không tiếng động.

“Cũng hai năm trước tôi với anh ấy còn không quen nhau, tuy rằng khi đó anh ấy là ông chủ của ông chủ tôi, nhưng tôi biết đến anh ấy chỉ giới hạn ở vụ biết mặt anh ta thôi, con có... mấy lời đồn trong công ty, tỷ như đại Boss có mặt than nè,...” Liêu Hành trêu chọc thân phận của Vinh Mặc, nhìn thấy Vinh Mặc nở nụ cười bất đắc dĩ, liền tiếp tục cười, nói trọng tâm, “Tôi cảm thấy được cuộc sống thực kỳ diệu, cho ngươi chịu khổ cực, cũng cho ngươi được hạnh phúc. Tôi từng vô số lần vì cuộc sống của bản thân gặp phải mà cảm thấy mờ mịt không biết làm sao, cũng vì người khác mà tiếp tục sống vì như vậy sẽ không phải tốn công tự hỏi mình muốn cái gì.”

Liêu Hành nghiêng người nhìn Vinh Mặc, lộ ra nụ cười đơn thuần mà đạm nhạt, nói những gì mà cậu chưa từng nói: “Tôi thực may mắn vì gặp được một người, để cho tôi có thể đơn thuần vì mình mà sống, tự hỏi bản thân muốn cái gì. Cuối cùng, tôi muốn nói một câu với Vinh tiên sinh.”

Tất cả ống kính đều quay về phía hai người.

Chỉ thấy Liêu Hành nhẹ nhấc cúp, cúi đầu hôn, ánh mắt nhìn chằm chằm Vinh Mặc, cưới tựa như người yêu ôn nhu nhất trên đời: “Cảm ơn trong tất cả những vinh quang của em, anh đều ở đó.”

Vinh Mặc ánh mắt gắt gao nhìn cậu, đi về phía cậu.

Liêu Hành nhìn thấy trên gương mặt người đàn ông luôn lạnh lùng uy nghiêm lộ ra nụ cười ôn nhu vui vẻ, không quan tâm đến những ồn ào náo nhiệt xung quanh, cứ như vậy đi về hướng cậu, anh đưa tay, trong mắt là sự chuyên chú cùng bá đạo khiến cho người đàn ông tao nhã mà trầm mặc nhìn qua như một vị đế vương bề nghễ thiên hạ,

Trong ánh mắt của vạn người, dưới ánh sáng của ngọn đèn, anh cầm lấy tay của cậu, mở miệng: “Anh sẽ luôn.”

Chính văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.