Nơi Ta Chờ Em.....

Chương 11: Chương 11: Ấn tượng




Nó vừa tắm rửa xong thì cũng là lúc Khang lái xe về nhà. Hôm nay ông ta đi làm về sớm hơn mọi hôm chẳng những thế lại nhìn mặt khá tươi tỉnh không thấy say sưa ủ rũ như mọi ngày làm nó không khỏi ngạc nhiên. Khang chủ động bắt chuyện với nó:

- Đi ăn cơm thôi chứ có phải đi tán gái đâu mà nhóc tắm rửa chải chuốt ghê thế. Đợi cả nửa tiếng đồng hồ. Làm ta đi dạo được vài vòng rồi đấy.

- Cháu tưởng chú bảo dẫn cháu đi tán gái. Nên phải tút tát lại bản thân chứ. - nó chữa cháy.

Chợt nó nhận ra Khang nhìn nó chằm chằm mắt dính chặt vào mặt nó, cười. Nó ngạc nhiên lắm. Lại nghĩ mặt nó còn bẩn hay tóc nó còn dính xà phòng, nó ngại ngùng quay mặt đi:

- Nhìn thế này ổn rồi đấy. Đi tán gái là khối em chết. Vậy đợi ta đi tắm đã rồi đi ăn, ta cũng đói lắm rồi. - Khang vội đánh trống lảng. Vào phòng lấy quần áo để tắm rửa.

Tranh thủ nó ngồi lôi điện thoại lướt facebook thì bắt Gặp tin nhắn của Vân đến:cậu và Linh đang hẹn hò hả?. Nó lắc đầu ngao ngán:Lại hỏi. Mấy bà con gái này lắm chuyện ghê. Chắc cố gắng tìm hiểu để đi buôn lê, bán dưa chuột đây mà. Rảnh kinh. .... :

- Không. Hai đứa mình vẫn là bạn bè bình thường thôi mà. Có gì đâu mà hẹn với chẳng hò.

......

Bước ra khỏi phòng tắm. Khang sấy khô tóc rồi giục giã nó đi ăn cùng. 10 phút sau nó và Khang đã tấp vào một quán ăn trên đất Hà thành. Quán ăn không thuộc hàng sang trọng nhưng khá sạch sẽ tươm tất:

- Ta vẫn thường ăn quán này. Bao năm nay rồi. Quán nhỏ nhưng cơm canh rất ngon mà không cần cầu kì. Nhóc ăn gì cứ gọi thoải mái nhé.

Nó chỉ biết: vâng, xem thực đơn và gọi món. Suốt cả bữa nó cảm thấy không hề thoải mái chút nào. Hai người chỉ biết gắp và gắp mà chẳng ai mở lời nói trước. Nó ngại không biết nên bắt chuyện thế nào. Còn Khang thì tỏ ra khá vô tư vừa ăn vừa dùng điện thoại lên mạng đọc tin tức. Nhiều lúc nó muốn lên tiếng để phá vỡ sự im lặng nhưng cuối cùng nó lại không thể.

Về nhà, nó cảm thấy khá khó hiểu với Khang. Mời nó đi ăn mà chẳng hiểu là lý do gì. Nó cứ nghĩ là để cảm ơn nó nhưng mà lại chẳng thấy Khang đề cập đến. Mà người như Khang giàu có địa vị cứ thích là làm thì việc nó cảm thấy khó hiểu là có cơ sở.

Đêm xuống, vẫn như mọi hôm Khang cảm thấy khó ngủ. Cầm điếu thuốc trên tay chú ta châm lửa rồi đi ra ngoài ban công hút. Từ lúc cho nó thuê nhà đến giờ chưa bao giờ Khang để ý đến nó. Nhưng nay nhìn nó lâu đến vậy Khang lại thấy có cái gì đó lạ lẫm vô cùng. Và thấy ấn tượng với nó. Tối nay thực ra Khang muốn mời nó đi ăn vì cách trò chuyện ứng xử thông minh của nó hôm nọ đã không làm Khang khó xử. Nhưng cuối cùng suốt bữa ăn lại chả nói được gì. Nhìn mặt nó có vẻ không mấy hào hứng nên cứ im lặng ăn cho xong bữa rồi đi về có lẽ tốt hơn.

Chà! Đúng là khoảng cách giữa hai thế hệ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.