Này nghe nói hôm nay sẽ được đổi món đó! Nhân viên một mừng rỡ nói.
Thật sao? Haizz cuối cùng cũng đã được đổi món. Ăn mãi cái món tim lợn, gan lợn tôi đã chán lắm rồi. Nhân viên hai
Cô nói đúng đấy! Nhân viên ba
Mọi nhân viên trong công ty đều vui sướng thì căng tin được đổi món. Cũng năm tháng rồi, chưa được đổi món, suốt ngày gan lợn với tim lợn mọi người đều đã phát ngán. Không phải căng tin chỉ có riêng mỗi món gan lợn, tim lợn đó mà hai món này là món ngon nhất trong căng tin, không thì đều là rau xào, với đậu hũ. Nhìn bề ngoài mọi người cứ tưởng là tập đoàn lớn thì đương nhiên đồ ăn ở căng tin ngon, nhưng đâu ai biết nó còn không bằng ăn ở nhà. Mọi người ai cũng muốn ra ngoài ăn, nhưng giờ ghỉ thì chỉ được nghỉ bốn mươi lăm phút, muốn ăn ở ngoài cũng khó. Nếu vào làm muộn dù chỉ chậm một giây cũng coi như là đi muộn.
***
Hà Nhiên sắp xếp lại bàn làm việc rồi mặc áo khoác lại tắt điện phòng. Vừa mới mở cửa đã thấy cái bản mặt vui ẻ của Nguyên Khôi. Hà Nhiên đóng cửa lại nói:
Sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh ở căng tin rồi chứ?
Nguyên Khôi đi theo sau đáp:
Tôi đợi cô không được sao?
Hà Nhiên không nói gì, Nguyên Khôi mỉm cười chạy song song với cô, thỉnh thoảng lại liếc cô một cái khiến cô vô cùng khó chịu.
Hai người vừa bước chân vào căng tin, mọi sự chú ý đều dồn về hai người. Hà Nhiên khó hiểu xếp hàng đề chờ lấy thức ăn, Nguyên Khôi cũng vậy mà xếp hàng theo. Tiếng xì xào bàn tán cứ vang lên không ngừng. Bàn tán chủ yếu đều là về Nguyên Khôi. Mọi nhân viên đều không ngờ một Tổng giám đốc cao quý như anh lại vào căng tin để ăn, thậ khó hiểu. Và cô gái đi cạnh Hứa tổng cũng là chủ đề bàn tán tiếp theo. Trong lúc chờ Hà Nhiên có dỏng tai nghe được một số câu đối thoại.
Hôm nay tự dưng đổi món thì ra là nghe được tin Hứa tổng đến, chứ chúng ta có đợi mấy năm nữa chưa chắc đã được đổi món đâu!
Phải đấy, đúng là...chẹp chẹp...
Mà cô gái đó là ai nhỉ? Tôi chưa từng thấy cô gái này ở công ty mình.
À mây hôm trước tao có nghe một cô đồng nghiệp ở phòng thiết kế nói sẽ có trưởng phòng ở bên The Face sẽ điều sang bên mình giúp một tuần. Chắc là cô gái đó!
Là cô ta sao? Sướng thật đó được đi cạnh Hứa tổng...
Hà Nhiên cũng chẳng muốn nghe tiếp cuộc đối thoại đó, cầm khay đồ ăn tiến đễn một chiếc bàn trống ngồi xuống cặm cụi ăn. Tại sao cô phải bận tâm chứ? Người ta thích bàn tán thì cứ cho người ta bàn tán, cô cũng chẳng thấy sung sướng khi ăn cùng với Nguyên Khôi.
Nguyên Khôi ngồi đối diện với cô, cậu chăng muốn ăn đồ ở đây một chút nào, trông chúng chẳng ngon miệng gì cả. Chỉ cần nhìn Hà Nhiên ăn một cách ngon lành như vậy là cậu cũng đủ no rồi.
Nhận ra ánh mắt của Nguyên Khôi nhìn mình không ngừng cô mới ngẩng đầu nhìn cậu thì phát hiện khay đồ ăn của cậu vẫn nguyên xi, chưa hề đụng đến.
Sao anh không ăn, nhìn tôi làm gì? Mặt tôi dính gì hả?
Nguyên Khôi lắc đầu nở nụ cười. Trái tim của Hà Nhiên đập loạn xạ, lâu lắm rồi cô mới thấy lại nụ cười đó. Hà Nhiên làm vẻ bình thường.
Sao anh lại cười?
Thấy cô ăn ngon như vậy tôi rất vui! Nguyên Khôi cười híp mắt lại.
Hà Nhiên cảm thấy thực sự bối rối.
Vậy anh cứ ngồi đó mà nhìn đi, tôi ăn xong rồi!
Hà Nhiên cầm khay lên nói, định quay người rời đi thì bị Nguyên Khôi kéo lại. Hà Nhiên ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn người đối diện.
Anh làm gì vậy? Hà Nhiên giằng tay ra khỏi tay cậu, cùng lúc có thứ gì đó rơi xuống.
Hà Nhiên nhìn xuống sàn, là sợi dây chuyền của cô, sao Nguyên Khôi lại giữ nó? Cô cúi người nhặt sợi dây chuyền lên, nhìn trân trân nó rồi mới ngẩng đầu nhìn cậu.
Nguyên Khôi cảm thấy rất lo sợ, cậu đã cất nó rất kĩ rồi mà sao nó lại bị rơi ra chứ? Bây giờ cậu phải giải thích thế nào với cô đây?
Cái này...ai đưa cho anh? Hà Nhiên tức giận hỏi.Mà chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện.
Hà Nhiên rời khỏi căng tin trước hàng trăm con mắt tò mò của mọi nhân viên. Nguyên Khôi thở dài rồi cũng bỏ đi.