Hôm nay là ngàyđầu của buổi tập.Nó ngồi trong phòng chờ anh và nghe nhạc.Nó vừa ngân nga vừa hát theo:
”Don't know if could ever be
Without you cause boy you complete me.
And in time i know that we'll both see
that we're all we need.
Cause your the apple to my pie.
Your the straw to my berry.
Your the smoke to my high.....
(Chẳng biết mình có thể là gì
Nếu thiếu cậu vì cậu hoàn thiện mình.
Và mình biết dù sớm hay muộn hai đứa sẽ hiểu
Rằng chúng ta cần nhau
Vì cậu là nhân táo trong chiếc bánh của mình
Cậu là ống rơm cho quả dâu tây
Cậu là làn khói trong cơn mê của tớ.....)
Nó hát đến đây thì anh vừa bước vào vừa vỗ tay cho nó.Nó ghét khi bị ai đó nghe mình hát.Nó chău mày nhìn anh cách khó hiểu,rồi cho anh hẳn một cái lườm sắc bén.
-Tôi đã tìm ra bài,mau tập thôi!
-Ừ.
Anh bước đến bên chiếc đàn piano,rồi đặt bàn tay lên các phím đàn.Anh bắt đầu đàn,còn nó bắt đầu hát.Tiếng đàn cộng với tiếng hát của nó khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.Nó nhìn anh,chợt thấy anh rất giống với anh chàng tối đó đã cứu mình,nhưng nó vội xua ngay đi cái ý nghĩ đó,-Đang nghĩ gì mà không hát vậy?
Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
-Tôi thấy cậu rất giống 1 người...-Nó buột miệng hỏi anh,không biết vì sao nó lại đi hỏi người ta câu ngớ ngẩn thế.
-Cậu đang nói cái gì vậy,ai cơ?-Anh giả bộ ngạc nhiên-như con nai tơ ấy,nhưng trong sự ngạc nhiên ấy là một nụ cười thầm.
-Thôi,không có gì đâu.Chúng ta tập tiếp được không?Dù gì thì nói cậu cũng không hiểu!
Nó lại bắt đầu hát.Giọng hát của nó thật hay.
”Cô gái này đã nghi ngờ mình rồi.Muốn xem cô bé này sẽ làm như thế nào đây...”
.
.
.
.
.
.
.
Chap này hơi ngắn,ta xl,hết ý tưởng rồi.kkk
Từ chương ta mình sẽ đổi cách xưng hô,anh sẽ được thay bằng hắn,xin lỗi vì có sự thay đổi này.Nhớ ủng hộ cho Thỏ Ngọc bằng cách cmt bên dưới.Chúc các bạn trung thu vui vẻ ^_^