CHƯƠNG 3
Ngủ thẳng đến 10h sáng hôm sau, mẹ đã sớm rời đi. Không biết có ai đã từng nói: “Người đi rồi, tôi không tiễn; ngươi trở về, dù gió dù mưa tôi vẫn đón.” Tôi đặc biệt thích câu nói này nên luôn làm theo.
Cả buổi chiều tôi đều ở nhà, đọc sách, nghe nhạc, rất thoải mái, tự do. Y cũng không có tiếp tục gọi đến, không biết có phải là do những lời tôi nói hôm qua hay không. Thôi thì ngày mai nói xin lỗi vậy.
Nhàn tản một ngày, màn đêm rốt cuộc buông xuống.
Tôi ngồi taxi nhìn lên bầu trời tối đen như mực. Tên Thiên Lĩnh kia rốt cuộc là muốn làm gì. Nếu dám đùa giỡn, gạt tôi đến buổi party chán ngắt này thìnhất định phải đánh cậu ta.
“Tiểu Dạ, đến đúng giờ quá nha.” Taxi vừa mới dừng lại thì đã nghe mộttiếng gọi lớn của Thiên Lĩnh.
“Tôi cứ lo là cậu sẽ không đến. ” Thiên Lĩnh tươi cười rạng rỡ.
“Nếu tôi đã đồng ý thì sẽ không đổi. Được rồi, tôi đã đến, cậu muốn đưa cái gì cho tôi? Cứ ra vẻ thần bí.”
Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, trong sảnhcó rất đông người, ai cũng sang trọng, thoải mái trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.
“He he, dù sao cũng đến đây rồi, trước dẫn cậu đến gặp người nhà tôi đã rồi mới đi xem mấy thứ đó. ”
“Được rồi.” Dù sao thì cũng nênchào hỏi một chút.
“Chị!” Thiên Lĩnh kéo tôi đi về hướng một người đang bị vây quanh. Thì ra là chị của Thiên Lĩnh.
“Thiên Lĩnh.” Giọng nói thật hay. Người kia tách khỏi đám đông đi về phía chúng tôi.
Uhm, không tồi. Tôiâm thầm đánh giá chị ấy. Ngũ quan xinh xắn thu hút ánh nhìn, dáng người gợi cảm, trong mắt có thể thấy được một sự khôn khéo, giỏi giang. Là một đóa hoa đủ chuẩn, tôi âm thầm cảm thán.
Cùng lúc đó, tôicảm nhận được ánh mắt sắc bén của chịcũng nhìn về mình, việc này làm cho tôi nhớ đến lần đầu gặp gỡ Thiên Lĩnh. Ánh mắt của họ rất giống nhau, có lẽ đây là điểm chung của người Tần gia.
“Chị, đây là Tiểu Dạ.” Thiên Lĩnh lên tiếng.“Ah, nguyên lai là Tiểu Dạ mà thằng nhóc cứ này luôn nhắc đến.”Chị của Thiên Lĩnh tươi cười chào hỏi. “Xin chào, chị là Tần Thiên Hồng.”
“Em là Bạch Dạ.” Tôi nghi hoặc khi thấy nụ cười kỳ quái của chị.
“Ha ha, mắt của Thiên Lĩnh thật không tồi.” Tần Thiên Hồng lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hah? Chị nói gì ạ?” Tôi bị chị cười đến đến mơ hồ.
“Chị!” Đứng ở một bên, Thiên Lĩnh hô to với Tần Thiên Hồng.
“Ai, biết rồi, chị không lắm miệng là được chứ gì.” Tần Thiên Hồng lại cười to hơn, còn nhìn chằm chằm khiến tôi không được thoải mái.
Tiếp theo lại được gặp anh của Thiên Lĩnh – Tần Thiên Nha, thật là một người ổn trọng, có lẽ đã sắp trở thành trụ cột của gia nghiệp. Nhưng điều làm cho tôi khó hiểu nhất là việc Tần Thiên Nha đã biết tôi chính là Bạch Dạ, lại cũng lộ ra vẻ tươi cười giống như Tần Thiên Hồng, còn nhìn chằm chằm vàotôi. Vẻ mặt đồng nhất của họ làm tôi có chút bất an, chẳng lẽ họ biết gì đó mà tôi chưa hay?
Còn có một điểm đáng tiếc là tôi chưa được gặp ba mẹ Thiên Lĩnh. Thiên Lĩnh nói mẹcủacậu ấy cũng không thích mấy việc tiệc tùng nên đã cùng chồng dọnđến biệt thự nghỉ ngơi. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Tần Thiên Hồng, hơn nữa chị ấyvà Tần Thiên Nha có thể xử lý mọi chuyện.
“Thiên Lĩnh, người nhà củacậu kì quái quánha. Bộ trên mặt tôi có dính gì à? Sao họ cứ cười hoài?” Đến lúc chỉ còn lại hai ngườitôiliền đem nỗi băn khoăn nói ra.
“Tiểu Dạ, cậu đừng để ý bọn họ, cả hai bình thường cũng vậy.” Thiên Lĩnh lộ vẻ ngượng ngùng. “Ah, đúng rồi, để tôi đi lấy đèn pin.”
“Hả? Lấy đèn pin làm gì?”
“Để xem thứ đó chúng ta cần đèn pin.”
“Vậy sao.” Tôi cảm thấy hôm nay Thiên Lĩnh cũng rất kỳ quái, nhưng cậu ấy không nói thì tôi cũng lười hỏi.
“Người ở đây rất đông lại ồn ào, cậu ra ban công hóng gió đi,lát nữa tôiđến tìm.”
Tôi cầm ly nước rồi tách khỏi đám đông.
Thật thoải mái, hơi lạnh của gió đêm phả vào mặt tôi, bên ngoài ban công thật yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với không khí ồn ào bên trong. Qủa nhiên tôi vẫn chán ghét mấy việc giao tiếp thế này, tôi vừa nghĩ vừa quay lại liếc mắt một cái.
Ánh mắt vừa chuyển lại nhìn thấy một người.
Sao lại là y? Yđến đây làm gì? Timtôi bắt đầu đập ‘thình thịch’, nhảy dựng lên. Y có lẽ còn chưa phát hiện ra tôi, vẫn rất tự nhiên.
Tôi tựa ở lan can, lẳng lặng quan sát.
Y đang cười, cười đến thoải mái. Tuy không cố ý xây dựng hình tượng hấp dẫn nhưng sự thu hút làm động lòng người vẫn không ngừng toát ra trên gương mặt tuấn mỹ, ngoại hình phong độ càng làm cho kẻ khác muốn đến gần thêm. Nhưng vẫn là không ai dám bởi vì ở bên cạnh y có một người khác – Tần Thiên Hồng, trong ánh mắt chị lộ rõ sự ái mộ. Xem ra hôm nay y là khách quý.
Hừ, quả nhiên. Dù không có tôi thì cũng có người khác mà thôi.
Từ sau khi ly hôn với mẹy vẫn phong lưu như trước.
Sự mẫn tuệ, sâu sắc của y dường như đã nhận ra tôi, ánh mắt sáng ngời hướng về phía này.
“Dạ!” Y rốt cuộc đã phát hiện nên vội tách khỏi Tần Thiên Hồng để đến đây.
“Sao con lại ở đây?” Giọng nói củay tràn ngập sự kinh ngạc.
“Tôisao lại không thể ở đây.” Tôi lạnh lùng xoay người hướng ra ngoài.
Cảm giác được tôitỏ vẻ lãnh đạm,y gấp đến độ ôm trụ đôi vai, nghĩ muốn xoay người tôi lại, vẻ phong độ vừa nãy nháy mắt hóa thành hư không.
“Dạ…” Yvô cùng lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào.
“Ngự Phong, hai người quen biếtsao…?” Tần Thiên Hồng đột nhiên bị bỏ mặt liền hồi phục tinh thần, đi đến trước mặt chúng tôi.
Chị vô cùng thân thiết gọi tên y, vẻ mặt hiện lên sự đề phòng đối với tôi. Đúng vậy, trừ bỏ tôi không ai có thể làm người này khẩn trương đến thế.
“Y là ba tôi.” Y hiện tại đã xảy ra tình trạng mắt điếc tai ngơ nên tôi phải trả lời thay.
“A? Cậu là… con của Ngự Phong?”
Hình như ai biết cũng đều có biểu tình này, tôi buồn cười nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của Tần Thiên Hồng.
Đúng vậy, vừa mới nhìn qua xác thực là tôi không giống con y. Y cao lớn anh tuấn, trẻ tuổi lại rất phong độ, hơn nữa còn không để ý đến ai, chẳng chút nào che giấu cử chỉ thân mật với tôi, làm người khác thấy y nuông chiều tôi, thậm chí có người đã nói chúng tôi không bình thường, yêu nhau, loạn luân.
Đối với những chuyện đó y đều biết nhưng căn bản là y không quan tâm, trước mặt họ vẫn đối với tôi như vậy.
“Ngự Phong…” Tần Thiên Hồng rốt cuộc cũng khôi phục lại sau sự khiếp sợ.
“Cô trở về đi! Chúng tôi cần ở riêng một lát.” Y nhìn chằm chằm vào tôi, có lẽ đã không còn kiên nhẫn với Tần Thiên Hồng nên liền ra lệnh đuổi khách. Thật không biết ai mới là chủ nơi này.
Rõ ràng là một người phụ nữ mạnh mẽnhưng cũng bị ngữ khí lạnh lùng của y dọa sợ nên ngượng ngùng rời đi.
“Sao lại đối với người ta hung dữ như vậy, chị ấy là một người lý tưởng đó nha, có diện mạo, có phẩm chất, tiêu chuẩnS của ông bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Tôi tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại ghen tuông quay cuồng. Đáng chết, thật vô dụng, vừa thấy y ở cùng người khác tâm liền rối loạn.
Nhìn tôi một lúc lâu sau y đột nhiên lại cười thành tiếng.
“Dạ, con không phải là đang ghen chứ?”
“Làm, làm gì có!”
Tôi nghe vậy thì mặt đột nhiên đỏ bừng, không dám nhìn vào y nữa nên liền cuối đầu.
“Dạ…” Y ôm lấy tôi, đưa tay nâng trọn chiếc cằm, làm cho tôi nhìn thẳng vào y. “Conta chưa bao giờ thích ai khác mà, tachỉ để ý đến một mình con.”
Tôichìm đắm trong ánh mắt của y, mê say trong giọng nói dịu dàng này.
“Tiểu Dạ!” Một tiếu gọi vang lên kéo lý trí của tôi quay lại, làm chotôi tỉnh táo.
Quay đầu nhìn về nơi tiếng gọi xuất phát, thì ra là Thiên Lĩnh, cậu đang từ từ đi đến, bên cạnh còn có… Tần Thiên Hồng, thì ra tầm mắt của chị vẫn chưa từngrời đi. Họ đến đây lúc nào? Đã thấy được gì? Có phát hiện gì không?
Thiên Lĩnh nghiêm mặt đi tới, ánh mắt không còn sáng ngời như ngày thường, làm cho tôi không đoán được cậu ấy đang nghĩ gì.
“Chào bác, bác khỏe chứ ạ, cháu làbạn của Tiểu Dạ, Tần Thiên Lĩnh.” Thiên Lĩnh không nhìn tôi, ánh mắt hướng thẳng vào y, tôi không biết Thiên Lĩnh còn có bộ mặt như vậy.
“Là cậu à.” Y có chút ngoài ý muốn, đôi mày khẽ nhướn, vẻ mặt có chút khó chịu.
Nguy rồi, người này lại theo quán tính trông gà hóa cuốc, sinh ra ý đối địch, huống chi Thiên Lĩnh lại gọi tên tôi một cách thân thiết như vậy, xem ra y có chút căm tức.
“Đúng vậy, chúng ta mấy ngày hôm trước đã từng gặp qua ở cổng tường, thưa bác.” Hôm nay Thiên Lĩnh thật sự là quá quắc muốn chết, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy, còn ‘bác’ nữa, nghe thật không được tự nhiên.
“À, Tần Thiên Lĩnh? Không ngờcậu thuộc Tần gia. Là người đã hẹn trước đi?” Ánh mắt y lộ ra tinh quang,sắc bén tựa như chim ưng.
“Đúng vậy, thưa bác.” Thiên Lĩnh không chút sợ hãi, nhìn thẳng ánh mắt lợi hại của y.
Không khí chợt có chút quỷ dị, tôicảm giác được xung quanh y lộ ra một cỗ ngông cuồng.
Dáng vẻ bệ vệ của y luôn thực bá đạo, hơn nữa còn không coi ai ra gì, điển hình của một người nam nhân thích chiếm hữu, nhất nhất tràn ngập sự ngông cuồng làm người tôi phải khuất phục, sợ hãi. Tôi có chút bất an. Thiên Lĩnh là người bạn duy nhất của tôi, hơn nữa chỉ là tình bạn đơn thuần, tôi không hy vọng cậu ấy bị tổn thương gì.
Tôi vội vàng mở miệng đánh gãy sự giằng co của hai người.
“Thiên Lĩnh, cậu đã đến rồi. Cậu không phải muốn dẫn tôi đi xem vật gì đó sao? Chúng tađi ngay thôi.” Tôi lôi kéo Thiên Lĩnh, đẩycậu ấyrời khỏi ban công.
“Dạ…”
“Ba ở chỗ này cùng Tần tiểu thư trò chuyện đi.”
Ai…
Tôi thở dài, cùng Thiên Lĩnh đi đến một khu vườn yên tĩnh, rộng lớn. Mà cái tên ngày thường luôn nói nhiều này từ khi rời đi lại không hề hé răng.
“Thiên Lĩnh…” Tôi thử kêu một tiếng. Thiên Lĩnh vừa rồi làm tôi thật kinh ngạc,cậu ấy cùng với trước kia thật khác nhau, làm cho người ta cảm thấy mờ mịt. Hay là hôm nay mới thật sự là Thiên Lĩnh? Tôi mê hoặc.
“Tiểu Dạ…” Hũ nút rốt cuộc mở miệng. “Ông talà ba cậu thật sao?”
“Đương nhiên!” Tôi cả kinh, lại có chút chột dạ. Thiên Lĩnh quả nhiên là phát đã phát hiện điều gì đó kì lạ.
Thiên Lĩnh không nói tiếp, chỉ im lặng dẫn tôi đến một mảnh đất ở góc khu vườn. Nơi đó có một nhà kính nhỏ, theo kinh nghiệm của tôi thì đây hẳn lànơi trồng hoa.
Thiên Lĩnh mở cửa mời tôi vào. Bên trong có không ít hoa nhưng bởi vì không có đèn nên tôi không biết đó là hoa gì. Nhưng buổi tối quả thật không thể bật đèn, sẽ ảnh hưởng sinh trường của chúng.
Thiên Lĩnh rối cuộc dừng lại.
“Tiểu Dạ, cậu tới xem.” Thiên Lĩnh lấy đèn pin chiếu sáng một chậu hoa.
Tôi đến gần rồi cúi người nhìn, là hoa lan. Lại cẩn thận nhìn tiếp, cánh hoa vươn cao, ở giữa là hình tam giác đỏ thẫm, tôi không khỏi sợ hãi kêu lên thành tiếng:
“Là Thương Sơn Kì Điệp?!”
“Đúng vậy, Tiểu Dạ.” Thiên Lĩnh rốt cuộc lộ ra tươi cười.
“Thiên Lĩnh, sao cậu có Thương Sơn Kì Điệp ? ”
Thương Sơn Kì Điệp có thể xem là hoa quý. Là loạiSlan cực phẩm.
“Lúc chúng ta vừa quen nhau một thời gian, cậu có nói qua mình thích làm vườn, hơn nữa có nói tới Thương Sơn Kì Điệp. Cậu nói nếu có thể tự lai ra nó thì xem như chân chính có được hoa lan. Cậu khi đó thật tiếc vì không có điều kiện và thời gian để làm việc này. ” Thiên Lĩnh chậm rãi nhớ lại tình cảnh ngày đó.
Tôi bị lời nói của cậu ấy làm cho ngây người. Tôi nhớ rõ lúc đó do mới quen, không có có gì để nói liền đem những gì mình hứng thú ra. Tôi chỉ nói sơ về Thương Sơn kì điệp mà thôi, cả tôi cũng không để ý vậy mà Thiên Lĩnh vẫn ghi tạc trong lòng?!
“Khi đó tôi đã muốn làm ra để cho Tiểu Dạ xem, để Tiểu Dạ có thể tươi cười như tôi đã mong. Cho nên tôisai người mang giống Thương Sơn Kì Điệp tốt nhất về. Tôi tỉ mỉ chăm sóc nó,chờ một ngày nào đó nó sẽ nở hoa. Bình thường do luôn ở trường nên tôiliền nhờ mẹ, căn nhà kính này cũng là sáng kiến của bà, có mẹ chăm sóc tôi cũng rất yên tâm. ”
“Thiên Lĩnh…” Vì cái gì?“Tiểu Dạ.” Ánh mắt sáng ngời của Thiên Lĩnh ánh lên trong hôn ám làm tôicó chút kinh sợ. “Khi lấy được Thương Sơn Kì Điệp tôiđã tự nhủ với mình, đợi đến lúc hoa nở sẽthổ lộ với Tiểu Dạ hết thảy. Chính là không ngờ tới sẽ chờ lâu như vậy.”
“Thổ, thổ… lộ? ” Tôi lắp bắp lặp lại lời nói của Thiên Lĩnh.
“Phải! Tiểu Dạ, tôi yêu cậu! Từ ngay lần đầu gặp mặt tôi liền yêu thương cậu !”
Oanh…, đầu óc của tôi bỗng chốc nổ tung, sao lại biến thành như vậy?
Thiên Lĩnh không để ý sự trầm mặc củng tôi, tiếp tục nói.
“Lúc đầu là tôi bị vẻ bề ngoài của cậu hấp dẫn, nhưng dần dần tôi bị cả con người củacậu chinh phục. Cậu rất đặc biệt, luôn lạnh lùng giữ khoảng cách với người khác, che giấu sự u buồn của mình bằng một lớp mặt nạ. Tôi thực ghen tị với sự u buồn đó, tôi biết nó là vì một người khác, một người đã sớm hiện diện trong lòng cậu, đáng tiếc không phải là tôi, bởi vì tôi biết trong lòng cậu không có tôi.”
“Thiên Lĩnh, cậu như thế nào lại biết, như thế nào lại biết…”
“Nếu người cậu yêu chỉ có thể cho cậuthống khổ, đau thương, thì Dạ à, hãy quên đi, thử chấp nhận tôi, tôi sẽ cho cậu hạnh phúc!” Thiên Lĩnh nắm lấy bả vai tôi, kích động lớn tiếng nói.
“Thiên Lĩnh!” Tôi một bên khiếp sợ, một bên trấn an sự kích động củacậu ấy. “Cậu hãy bình tĩnh, nếu người nhà cậu biết cậu yêu thương một người con trai thì sẽ nghĩthế nào?”
“Bọn họ? Bọn họ đã sớm biết.”
Thiên Lĩnh cuối cùng cũng có điểm tỉnh táo nhưng lời của cậu ấykhiến cho tôi sốc.
“Cậu nói bọn họ đã sớm biết? Biết cậu thích tôi?” Khó trách lúc đó, Tần Thiên Nha và Tần Thiên Hồng lại cười như vậy, thì ra, từ đầu tới cuối chỉ có tôilà không hay biết gì.
“Tôi chỉ nói qua rằng ở trường đã gặp được người mình thích, hơn nữa là thật lòng nhất trong mấy năm nay cho nên bọn họ đều ghi tạc trong lòng.”
“Thì ra là vậy. Nhưng màcậu nói ‘mấy năm nay’ là có ý gì?”
“Tôi từ lâu đã biết mình là đồng tính luyến ái.” Thiên Lĩnh thấy tôi giật mình cũng chỉ cười cười. “Không còn cách nào, tôi chỉ thích nam sinh mà thôi, nếu như đối với đồng tính có cảm giác thì cứ thuận theo dục vọng, làm đồng tính luyến ái cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ cần tôi thấy thoải mái là được. Tôicũng không muốn giấu đi rồi từng ngày lo sợ có ai biết được, như vậy quá mệt mỏi. ”
“Thiên Lĩnh…” Sáng sủa, thẳng thắn như thế mới là một Thiên Lĩnh mà tôi biết.
“Tôi lên trung học liền đem chuyện tính hướng của mình tuyên bố với người nhà. Anh chị có chút giật mình nhưng cũng không phản đối, họ nói đây là sự lựa chọn của cá nhântôi, người ngoài không có quyền can thiệp. Mẹ là người hiểu rõ tôi nhất, tuy rằng không muốn nhưng thấy tôi kiên quyết như vậy thì cũng không cản bước, đối với bà mà nói, đứa con bảo bối này luôn vui vẻ mới là điều quan trọng. Chỉ có ông già kia làm tôi tức chết đi được, nói thế nào cũng không đồng ý, tôi thường xuyên cãi nhau với ông cũng là vì việc này, nhưng dù sao nó cũng là quyết định của tôi. Cho nên hiện tại trong nhà cũng chỉ còn ông ấy kiên trì, những người khác đã sớm thích ứng.”
Tôi nghe được thì không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới người nhà của Thiên Lĩnh lạinghĩ thoáng như vậy, tôi cảm thấy phản ứng của ba cậu ấy mới là dễ hiểu…
“Tiểu Dạ, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào, tôi sẽ luôn yêu thương cậu, sẽ không để cậu bị thương tổn lần nữa.” Chưa từng thấy qua Thiên Lĩnh như vậy, sự chân thành này làm tôi cảm động, chẳng lẽ lúc đầu gặp Thiên Lĩnh, cảm thấy cậu có thể cứu rỗi được tôi là ý này?
“Tôi… tôi cũng là con trai, cậu có thể khẳng định tôi không phản cảm với tình yêu đồng tính sao?”
“Tiểu Dạ, nếu tôi đoán không sai thì người mang đến thống khổ cho cậu cũng là nam nhân đi?”
“Ah? Sao cậu biết?” Tôi bất giác kinh ngạc thành tiếng.
“He he, cái này gọi là trực giác của đồng tính luyến ái. Nếu là cùng một loại thì sẽ nhìn ra được. ”
“Nhưng màtôi. . . . . . Tôi thật sự không phải là đồng tính luyến ái. . . . . . Thật ra chỉ là. . . . . .” Tôicũng chẳng biết nói sao nữa. . . . . .
“Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… tôi biết cậu có thể chấp nhận đồng tính. Tiểu Dạ, quên quá khứ đi. Chấp nhận tôi, Tiểu Dạ, tôi sẽ khiến cậu yêu thương tôi.”
Yêu thương Thiên Lĩnh? Tôi có thể yêu thương cậu không? Tôi có thể quên hết tất cả sao? Có thể không nghĩ về người đó? Ánh mắt tôimê mang nhìn vào Thiên Lĩnh, nhìn vào khuôn mặt ấy khiến tôi hỗn loạn.
Có thể chứ? Tôi có thể chứ?
Đột nhiên tâm tôi đau, đau đến mức cả người run rẩy, trong lòng nhớ đến lúc người kia tức giận: “Con dám quên ta? Con dám chạy trốn ta? Con vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi bởi vì người con yêu là ta!”
Đúng vậy, tôi nhất định đã bị thượng đế vứt bỏ, tôi không thể trốn tránh.
“Tiểu Dạ, cậu làm sao vậy?” Thiên Lĩnh phát hiện tôi bất thường nên sốt ruột lay lay.
“Không có, cậu đừng lo lắng. ” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng không phục bình tĩnh. “Thiên Lĩnh, tôi…”
Đang do dự xem có nên nói tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu không thì lại bị một giọng nói đánh gãy.
“Dạ…”
Tôi xoay người, trong bóng đêm một thân ảnh cao lớn đi vào nhà kính.
“Cả hailàm gì ở đây?” Giọng nói hình như ẩn chứa tâm tình vô cùng tức giận.
“Không có gì, Thiên Lĩnh chỉ dẫncon ra đây xem hoa mà thôi.” Tôi chắn trước Thiên Lĩnh trả lời. Hôm nay đã loạn lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục xem họ giằng co.
Y đem tôi từ chỗ Thiên Lĩnh kéo về, ánh mắt hung hăng trừng Thiên Lĩnh.
“Conmu6ón về nhà.” Tôi nhẹ nhàng mở miệng. Trước trốn đi, có thể trốn bấy lâu thì cứ trốn, thẳng đến khi tôi hoàn toàn bình tĩnh mới thôi.
“Được, ta đến là để dẫncon đi.” Y gật gật đầu, ôm tôi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Dạ…” Thiên Lĩnh còn chưa có được đáp án của cậu ấy.
“Có chuyện gì thì đến trường nói sau.” Tôi không quay đầu, trực tiếp đi ra ngoài.
Chiếc xe Porsche màu lam chạy đi trong đêm.
Bên trong xe im lặng không một tiếng động. Thời điểm lấy xe y muốn nói gì đó nhưng tôiđã lờ đi, hiện tại tôi không muốn nói chuyện.
Nhìn ra bên ngoài, tâm trạng tôicó chút trầm trọng. Người bạn duy nhất suốt mười chín năm của tôi, tôi đã quý trọng tình bạn thuần khiết này như thế nhưng thật không nghĩ tới… Phải rồi, có ai muốn cùng một người “tính cách ác liệt” như tôi làm bạn bè đâu? Tôi không thể trách cứ gì, mặc kệ mục đích ra sao, cứ xem như lần đầu được thổ lộ đi.
Dừng xe. Y kiên trì muốn tôi ở lại cho nên đành về nhà thu dọn đồ vật này nọ rồi tới đây.“Dạ!” Mới tiến vào phòng khách, y đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, gương mặt kề sát, ở bên tai tôi nhẹ nhàng gọi tên.
Ydịu dàng kêu gọi làm timtôi kịch liệt nhảy lên, tôi càng thêm thống hận chính mình. Vặn người tránh khỏi y, tôi lùi xa thêm vài bước.
“Ông giữa chừng rời đi không sợ Tần tiểu thư mất hứng sao?”
“Chuyện của cô ấy cùng ta không quan hệ.”
“Nhanh thật nha, mới phút trước còn ôm vào lòng, một phút sau liền mặc kệ sống chết. Không biết lần sau lại có thêm ai.” Ngữ khí của tôi trở nên lạnh lùng. Tâm tình tôi hôm nay thực sự không tốt.
“Dạ!” Y vội tiến lên ôm lấy tôi. “Đừng như vậy, đừng dùng thái độ này đối với ta. ”
“Vậyông hy vọng tôi đối với ông thế nào ? ” Tôilạnh lùng nói. “Ông đối với phụ nữ không hề có tình cảm, cả mẹ cũng…”
“Đừng nói nữa!” Y đánh gãy lời tôi nói. Ánh mắt kịch liệt, tựa hồ hận không thể ôm chặt tôi vào sâu trong lòng.
Tôi nhếch miệng, không thèm nói lại, lẳng lặng ngồi xuống sô pha. Y đi đến cạnh tôi, thật lâu mới phá vỡ sự trầm mặc, thấp giọng nói:
“Convà Tần Thiên Lĩnh có chuyện gì vậy? Nó thích con? Nó thổ lộ sao?”
“Đây là chuyện của tôi.” Tôi thản nhiên nói.
“Cũng là chuyện của ta.” Thanh âm của y càng trầm xuống, mơ hồ mang theo ý ghen tỵ. “Tên kia cùng người nhà của nó đều tỏ thái độ, nói cái gì mà nó yêu con, khiến cho Tần Thiên Hồng theo sát ta, cam đoan nhà mình không phản đối, muốn ta yên tâm cho hai đứaở cùng một chỗ. Đáng chết! Nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Cậuấy đã nói với nhà mình sao? ” Tôi không khỏi nhíu mày.
“Chị nóđã nói như vậy thì còn có thể là giả được sao?” Y đè thấp giọng. “Tần Thiên Lĩnh chết tiệt! Ta không tin con yêu thương nó. Nói cho ta biết, conkhông yêu thương Tần Thiên Lĩnh kia, đáp ứng ta, vĩnh viễn không để ý đếnnó!”
Âm thanh của người này chứa một loại mị lực không thể kháng cự. Tôi thật sâu nhìn y một cái, có lẽ đây là một cơ hội tốt để đem chúng tôi tách ra.
“Không có khả năng, tôi thích cậu ấy.” Tôi thản nhiên nói.
“Dạ!” Không thể tin, đôi mắt y lộ rõ sự bất an.
Tôi lảng tránh, sắc mặt vô cùng lãnh đạm, nhưng hàng mi không thể khống chế màliên tục chớp động. Tôi nhìn xuống đất, ánh mắt bất an tập trung vào một điểm, xung quanh dao động, một lần rồi hai lần, cứ nhìn vào ánh mắt hắn tôi không ngừng run sợ mà nhớ lại quá khứ.
“Dạ…” Hắn thấp giọng gọi, tràn ngập sự lưỡng lự nhưng cũng nhu tình hơn hàng ngàn, hàng vạn lần, làm kẻ khác rung động tâm can.
Tôi dùng sức lắc đầu, quyết tâm quay lại. Nhìn thẳng vào mắt y, thanh âm có chút rung rẩy.
“Tôi không quản chuyện của ông, cho nên ông cũng đừng quản chuyện của tôi, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau. Ngày mai hết thảy đều trở về bình thường.”
“Không! Ta sẽ không cho con rời đi nữa đâu!”
“Vậy ông định cùng với gương vỡ lại lành?”
“Ta nói rồi, đừng nhắc lại chuyện này. Đó là chuyện không có khả năng, con biết rõ…” Y rít gào, haitay nắm tóc, cực kì thống khổ cùng bất đắc dĩ. Y ngẩng đầu, đáy mắt chứa đầy khổ sở, hạ giọng nói : “Dạ! Đừng tra tấn ta! Đừng đối với ta như vậy!”
Sự thống khổ kia đánh thật sâu vào trong lòng của tôi, tôi chăm chú nhìn y hồi lâu, nhìn vào ánh mắt chứa đầy đau đớn, đuôi lông mày khổ sở tiều tụy, tôidán đầu vào lòng ngực y.
Y gắt gao ôm lấy tôi, kích động vuốt tóc rồi hôn lênmôi tôi. Biểu tình ngọt ngào đau đớn, chứa đầy bi thương.