Giữa trưa tôi hẹn Lộ Tây.
Cuối năm nay Thác Ni chính thức nghênh đón tuổi 45, một bữa tiêc lớn là không thể tranh khỏi.
Mà Lộ Tây, chắc chắn sẽ cần một bộ lễ phục thật hoành tráng, tuy nói từ nay đến hôm đấy còn hơn một tháng, nhưng Lộ Tây dùng một thành ngữ vừa học được để trả lời câu hỏi của tôi: Cẩn tắc vô áy náy.
Tạo ấn tượng trước đám đông chính là việc đầu tiên mà một người phụ nữ đứng sau lưng những người đàn ông thành công cần học.
Ra khỏi Hằng Thịnh, tôi không khỏi bị một chiếc xe thu hút, xe thể thao, gầm thấp, hình giọt nước.
Người dựa vào xe, so với xe này thực sự còn bắt mắt hơn nhiều.
Đang độ cuối thu, Singapore mặc dù bốn mùa như mùa xuân, nhưng vẫn là lạnh, Diêu Khiêm Mặc chỉ mặc sơmi khoác ngoài một chiếc áo gió mỏng.
Tôi với người này không quen, vốn định làm như không thấy nhưng Diêu Khiêm Mặc đã thấy tôi, chào hỏi như bạn bè.
“Thật trùng hợp!”
“Đúng vậy.”
“Lên xe đi. Lộ Tây cũng hẹn anh.”
Tôi chần chờ, anh ta cũng không để ý, mở cửa xe chờ tôi lên, không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng tôi, không cho phép cự tuyệt. Lúc này, vẻ mặt của anh ta không biết vì sao tôi lại cảm thấy có vài phần hình bóng của Hồ Khiên Dư.
Tôi lắc đầu, xua đi sự liên tưởng không đâu này.
Lộ Tây chọn một nhà hàng cổ điển để ăn cơm.
Người phụ nữ búi tóc cao mặc kimono giúp chúng tôi mở cánh cửa gỗ. Cửa vừa mở, tôi dừng lại, xấu hổ nhìn cảnh trước mắt.
Một đôi nam nữ tình tứ hôn môi.
Thác Ni phản ứng nhanh, nghe thấy động tĩnh, nhìn qua, nhanh chóng buông Lộ Tây. Lộ Tây bị quấy rầy, chần chờ nhìn về phía cửa, trong mắt còn mang chút tức giận.
“Mặt em đỏ.”
Diêu Khiêm Mặc tiến đến bên tai tôi nói.
Tai tôi nóng lên, theo bản năng nghiêng đầu, né tránh hơi nóng bất ngờ, đi vào bên trong ngồi xuống.
Bữa cơm này cũng không mấy vui vẻ. Đôi tình nhân ngồi bên kia, tình tứ hôn. Diêu Khiêm Mặc dường như thấy nhưng không thể trách, ngồi thẳng không một chút bối rối. Mà tôi, lại không đoán được anh ta nghĩ gì.
Gần đây Hằng Thịnh cùng Hoàn Cầu của Thác Ni đang giành giật quyền khai phá một lô đất. Tôi làm trợ lý tổng giám đốc, cũng không ít lần gặp qua Thác Ni. Hơn nữa, tôi ăn cơm cùng Hồ Khiên Dư cũng không chỉ gặp mặt ông ta một lần.
Lâm Vi Linh trong mắt Thác Ni, xem ra chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều nhân tình của Hồ Khiên Dư, không đáng nhắc đến.
Thác Ni đến nay là một nhân vật truyền kì của Singapore, rất có thế lực. Thị trường chứng khoán Singapore, Thác Ni nói một câu, trong ngày cũng có thể lên xuống hơn trăm điểm.
Nhưng, đã là con người thì sẽ già đi.
Mà Thác Ni đánh giá Hồ Khiên Dư, nối tiếng nhất chính là câu này: “Những người trẻ tuổi tham vọng quá lớn, thuận tay chơi cổ phiếu lại dám can đảm chen chân vào giới bất động sản. Đến lúc từ chỗ cao ngã xuống sẽ biết thế nào là đau.”
Những khúc mắc sâu xa của Thác Ni cùng Hồ Khiên Dư như vậy, tự nhiên cũng sẽ không xem tôi thuận mắt.
Tôi ngoài nói với Lộ Tây “Vậy sao?” “Thế à?” Tất cả các vấn đề khác chỉ gật đầu đáp lại, không hề nói nhiều, chỉ chăm chú thưởng thức đồ ăn.
Lộ Tây cũng nhìn ra tôi cùng Thác Ni không thân thiện, cười hì hì, gắp một đũa thức ăn đến bát tôi: “Thác Ni giúp mình gọi cái này, rất lạ, nếm thử xem.”
Tôi ăn thử, nói: “Được lắm.”
Lộ Tây cười rộ lên, kéo tay Thác Ni: “Thứ ngon phải cùng bạn bè chia sẻ mới đúng.”
Từ đó, Thác Ni mới có thiện cảm với tôi một chút, ít nhất là không giống vừa rồi, không thèm để ý tới.
Một câu “bạn tốt” của Lộ Tây đối với ông ta vẫn là có ảnh hưởng.
***********************
Uốn cạn ly rượu Diêu Khiêm Mặc liền dừng lại. cho dù là rượu nhạt, uống như vậy cũng sẽ say.
Tửu lượng của tôi kém, bị mấy ly rượu làm cho choáng váng.
Buổi chiều tôi lảo đảo cùng Lộ Tây đi mua đồ.
Cô ấy vào thử lễ phục, nhân viên phụ trách bán hàng mặt mày hớn hở, tôi rảnh rỗi ngồi ở sôfa bất tri bất giác ngủ mất.
Khi tỉnh lại, phát hiện Diêu Khiêm Mặc một tay khoác qua vai tôi, đem đầu tôi dựa vào vai anh ta. Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể ngửi thấy rõ ràng mùi bọt cạo râu từ anh ta.
Thấy tôi tỉnh, anh ta rút tay lại, cũng không có một tia xấu hổ: “Tỉnh rồi?”
Tôi ngồi thẳng lên, xê ra một chút: “Xin lỗi.”
Anh ta cười. Con người này cười ra mặt quả thật không tồi, chỉ tiếc trong ánh mắt có một chút tà.
Lưu manh có giáo dục.
Lộ Tây từ phòng thử đồ đi ra, trên người là một bộ lễ phục Chanel, cô ấy hỏi tôi: “Thế nào?”
Lộ Tây vẫn thường nói rằng, tủ quần áo của phụ nữ không thể thiếu Chanel. Tôi còn nhớ rõ, khi cô ấy ở tuần lễ thời trang New York nhìn thấy thiết kế của hãng thời trang Chanel, Karl Lagerfeld, thì điên cuồng giống như nhưng cô bé tuổi teen nhìn thấy thần tượng.
Cô nàng này chung tình với Chanel giống như chung tình với người đàn ông nhiều tiền kia vậy, vĩnh viễn kiên trì.
Khi mới quen với Lộ Tây, tôi cảm thấy sợ hãi với kiểu điên cuồng hàng hiệu của cô ấy. Sau này tôi hiểu được, Lộ Tây không giống tôi, cô ấy là người phụ nữ cần được yêu thương che chờ.
Vẻ mặt cô ấy lúc này đã thể hiện mình thích bộ lễ phục này đến mức nào.
Tôi thấy vậy, gật đầu, giơ ngón tay cái lên cười: “Perfect!”
Lộ Tây vui vẻ, mang bộ lễ phục ra quầy thanh toán. Cô ấy dùng thẻ của Thác Ni. Tôi âm thầm nghĩ, thật may mắn, cuối cùng cũng có thể giải thoát. Không ngờ Lộ Tây cũng không chịu đi, nhất quyết muốn tôi thử quần áo.
Tôi đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng, không thể chuyên tâm ở đây chọn đồ. Nhưng, năng lực năn nỉ của Lộ Tây cũng đã đến mức thượng thừa. Đối mặt với cô ấy, tôi đầu hàng, ngoan ngoãn cầm đồ cô ấy chọn đi vào phòng thử.
Kết quả, không chiếc nào vừa ý.
Ra khỏi cửa hàng, còn có rất nhiều cửa hàng khác. Chúng tôi không vội.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, tôi lơ đãng nhìn qua mannequin trong tủ kính, tầm mắt cứ như vậy dừng lại.
Váy màu đen, cảm giác mềm mại, đường cong hoàn mỹ, đơn giản mà tính tế. Nó hấp dẫn tôi không lý do. Hơn nữa, đó lại là hiệu Versace mà tôi yêu thích.
Đáng tiếc tôi vừa định vào cửa, di động vang lên.
Đầu kia chỉ đơn giản một câu: “Hà lão gia buổi sáng xuất cảnh từ Nhật Bản, nhưng máy bay delay, khoảng một giờ nữa đến sân bay Chương Nghi.”
Tôi cúp máy, quay người tạm biệt Lộ Tây.
“Chuyện gì gấp như vậy? Mua xong rồi đi không được sao?” Lộ Tây bất mãn chu miệng.
“Thật sự có việc gấp, lần sau tiếp tục đi với cậu.” Tôi dỗ cô ấy, tiện đà vẫy tay, nhanh bước rời đi.
*******
Hà Vạn Thành là một trong những nhân vật lâu năm ở Hằng Thịnh, sau bảy năm ở đỉnh cao tuyên bố về hưu, ra khỏi ghế giám đốc, số cổ phiếu trong tay ông ta cho đến bây giờ vẫn chưa có quyết định. Hà Vạn Thành là một trong số ít các trưởng bối ủng hộ phong cách làm việc của Hồ Khiên Dư, người ngoài cũng đều đoán rằng cổ phần công ty thuộc danh nghĩa ông ta sớm muộn gì cũng thuộc về Hồ Khiên Dư.
Tôi ở cửa ra đợi ông ta.
Ông ta có phi cơ riêng, tôi dựa vào quan hệ mới có thể vào sân bay tư nhân này.
“Cô là?”
Hà Vạn Thành nhìn tôi, ánh mắt hoài nghi.
Một cô gái trẻ, xuất hiện nửa đường chặn lại nhà đầu tư Hà Vạn Thành nổi tiếng, một câu “chú Hà”, quả thật làm người khác sinh nghi.
Vệ sĩ sau lưng ông ta không tiếng động tiến lên từng bước. Tôi cười, để chứng tỏ mình vô hại.
“Chú Hà, cháu là Vi Linh. Chú còn nhớ không?”
Ông ta dừng một lát mới nói: “Cô bé nhà họ Lâm?”
Tôi cười.
Ông ta chậc chậc thở dài: “Lớn như vậy rồi sao? Suýt thì chú nhận không ra.”
“Đúng vậy, mười năm rồi chú chưa gặp lại cháu, không nhận ra cũng bình thường.”
“Tới đây đón phi cơ?”
Thấy tôi gật đầu, ông ta giấu nét mặt, “Cô bé, có thể đi uống với chú chén café?”
********************
“Chú nhớ rõ gì Hồ đã đưa cháu đi học bên Mỹ, vì sao đã trở về?”
Ông ta nói, lấy thìa quấy café không nhìn tôi.
Tôi vui vẻ trả lời, “Singapore đang phát triển, cơ hội thực ra cũng rất nhiều.”
Ông ta gõ thìa vào miệng chén kêu lách cách, cười lắc đầu, xem ra có chút bất đắc dĩ.
Hà Vạn Thành là một lão hồ li, tôi dự định gì, đại khái ông ta cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Ông ta thở dài, giống như hư vô, tôi nghe cảm thấy như có như không.
Lập tức, ông ta nói: “Cuối tháng này chú có tổ chức một bữa tiệc từ thiện, cô bé, cháu có thể đến không?”
Tôi cắn răng nhìn ông ta, không rõ ý là gì.
“Đến lúc đó chú sẽ giới thiệu cho cháu một người” Cuối cùng ông ta cười cười, “Chú già rồi không giúp gì được cháu, chắc người này có thể.”