Tôi đặt phòng ở một khách sạn gần CBD. Đến khách sạn, tiếp tân đưa cho tôi một mẩu giấy. Tôi nhìn trên đó có vài chữ rồng bay phượng múa: “Cậu chết ở đâu vậy? Mình đợi ở sân bay ba tiếng liền!!! Mở di động mau!”
Người ta nói nét chữ nét người. Nhưng tôi thật sự không thể đem mấy nét chữ xấu xí này cùng liên hệ với khuôn mặt xinh đẹp hài hòa của cô nàng Lộ Tây này được.
Tôi lấy di động ra.
Lúc đăng kí khóa máy, xuống máy bay cũng quên không khởi động lại. Đầu óc tôi gần đây luôn chậm chạp như vậy, mọi việc suy nghĩ đều không chu toàn. Đối với một người dựa vào tin tức tài chính kinh tế mà kiếm bát cơm thì di động phải gọi như vật báu, một năm 365 ngày đều không ngừng hoạt động.
Tắt máy, một cái tội chết.
Xem ra phong thủy Singapore không thích hợp với tôi, vừa đến đây đã có cảm giác gặp chuyện không thuận.
Vừa khởi động máy xong, điện thoại liền reo vang.
“Cậu đến khách sạn?”
“Ừ.”
“Mau xuống nhà ăn, mang theo thẻ, mình chờ!”
“Được!”
Tôi cúp điện thoại, tắt máy.
Tôi trở về phòng pha nước thư thái tắm rửa, sấy tóc, lại thay một bộ quần áo. Valy của tôi rất nhỏ, 18 tấc(1), nhưng thế là đủ. Tôi chỉ cần một bộ âu phục cùng một bộ nội y. Tôi sợ nhất là gánh nặng, sợ như một loại bản năng. Bảy năm trước ra đi với hai bàn tay trắng. Bây giờ trở lại, cũng không muốn mang theo quá nhiều.
Mang theo tiền là đủ.
Đây là nguyên tắc của tôi.
Thay đồ mới, đi đến nơi đã hẹn cùng Lộ Tây.
Vừa mới đi vào, tôi liền cảm thấy không thích ứng với bầu không khí u ám ở đây. Có gì đó thần bí đến kì lạ.
Vừa để ý, tôi liền thấy một người đang dáo dác nhìn, tôi phất tay một cái ra hiệu.
Tôi đi đến, vòng qua một dãy, tầm mắt không còn bị chiếc kỷ trà chắn, nhất thời trở nên trống trải. Một người khác nhảy vào trong mắt.
Diêu Lộ Tây không tới một mình, bên cạnh cô còn một người nữa.
Người đó nhìn tôi, mang ý cười.
Diêu Khiêm Mặc.
“Đã lâu không thấy.” Diêu Khiêm Mặc đứng lên, vươn người.
Kế tiếp, đơn giản là ôm, cộng thêm một chiếc hôn kề mặt.
Chúng tôi đều sống ở nước ngoài nhiều năm, những lễ nghi đó đã sớm thành thói quen. Nhưng cơ thể tôi theo bản năng, không chịu khống chế, vươn tay ra, “Đã lâu không thấy.”
Diêu Khiêm Mặc nhìn tay tôi, sửng sốt vài giây, sắc mặt thâm trầm nhưng rất nhanh bình thường trở lại, vươn tay cầm lấy tay tôi.
Ngược lại, đối với Diêu Lộ Tây thoải mái hơn nhiều.
“46 phút!” Diêu Lộ Tây nhìn đồng hồ, cau mày lại mỉm cười nhìn tôi: “Lâm đại tiểu thư cậu cũng thật khó chờ đấy!”
Tôi cầm menu đưa cho Lộ Tây, ngoắc gọi waiter. Quay lại nói với Lộ tây: “Gọi thoải mái, mình đền tội!”
Mặt mày cô lập tức giãn ra, nhận lấy menu. Tôi nhìn Lộ Tây như vậy, thầm cảm thấy buồn cười. Cô gái này, giống như trẻ con, dễ dỗ, dễ lừa. Một cô gái không biết toan tính như vậy, có thể kết bạn, âu cũng là phúc của tôi.
Diêu Khiêm Mặc, Diêu Lộ Tây, anh em, cùng cha khác mẹ.
Ba bọn họ là chủ tịch tập đoàn lớn thứ hai Singapore, Diêu Diệc Sâm. Lộ Tây là đứa con không thể công khai của nhà họ Diêu. Con lai, mẹ là người Pháp.
Diêu thị là tập đoàn duy nhất ở Singapore có thể cùng chạy song song với Hằng Thịnh. Diêu Diệc Sâm cũng là một người đàn ông thành đạt, ở Paris hoa lệ có thêm một giai nhân xinh đẹp, kỳ thật cũng không có gì là bất ngờ.
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, ở nhưng bữa tiệc tư nhân cùng ba cũng từng gặp Diêu Diệc Sâm, diện mạo tuấn lãng, khí chất bất phàm, thầm nghĩ hẳn là một người đàn ông đào hoa.
Diêu Khiêm Mặc dường như kế thừa vẻ ngoài của ba mình. Chính là so sánh ra, vẻ tuấn lãng của Diêu Khiêm Mặc còn có thêm một chút gian tà, lúc cười lên làm cho người khác cảm thấy bất an.
Mà bây giờ, Diêu thị đã sớm không còn vinh quang như năm đó, Diêu Khiêm Mặc tuy là người thừa kế duy nhất của Diêu gia, lại không hứng thú với kinh doanh, bỏ đi học luật.
Diêu Lộ Tây không màng đến hiển nhiên là chuyện ngoài ý muốn. Một sự không lấy lòng ngoài ý muốn. Diêu phu nhân cho dù như thế nào cũng không chấp nhận cô. Hai anh em họ giống nhau không hề biết người kia tồn tại, trước khi học đại học cũng chưa bao giờ gặp mặt.
Cùng một năm bọn họ đỗ vào Yale.
Lộ Tây giống tôi, học kinh doanh, Diêu Mặc Khiêm học luật. Bọn họ trùng phùng tại nơi này.
Lô Tây là người rất đặc biệt.
Khi đó, cô ấy một chữ tiếng Trung cũng không biết nhưng lại muốn quen biết với người Hoa.
Tôi là người dạy tiếng Trung cho cô ấy. Lúc đó tôi vừa đến Mỹ không lâu, cuộc sống chỉ dựa vào số tiền học bổng ít ỏi.
Tôi sẽ không cầm tiền của Hồ Hân.
Mà Diêu Lộ Tây, thiếu tất cả mọi thứ, chỉ không thiếu tiền.
Tôi cùng cô ấy kết bạn, lúc đầu chỉ nghĩ như nhu cầu. Không ngờ cô ấy đối với tôi rất tốt. Tôi dửng dưng không nỡ, cuối cùng cũng phải nhiệt tình đáp lại.
Cả hai chúng tôi, đều là bạn duy nhất của người còn lại.
*****************
Về phần Diêu Khiêm Mặc.
Tôi không quen người này, chỉ gặp qua vài lần.
Lần đầu tiên là ở lễ khai giảng, tôi dự xong lễ nói chuyện cùng tân sinh viên, vừa xuống đài liền bị một người rất cao chắn lại.
Người nọ nói bằng tiếng Trung: “Xin chào, tôi là Diêu Khiêm Mặc.”
Tôi dùng tiếng Trung đáp lại, “Xin lỗi, tránh đường dùm!”
“Diêu Khiêm Mặc, học cao học luật, người đầu tiên lấy được bằng JSD(2)”. Lúc đó tôi thông qua Diêu Lộ Tây biết được. Nghe cô ấy nói, tôi chỉ gật gật đầu, không dám đánh giá.
Tuy rằng có chút kinh ngạc vì học vị JSD cực kì giá trị kia bị một người đàn ông thoạt nhìn có chút tà khí kia lấy được, nhưng tôi đối với người tên Diêu Khiêm Mặc này vẫn như trước không có hứng thú.
Sau đó, Diêu Lộ Tây nói: “Đấy là anh trai mình. Lát nữa sẽ đến đây thăm.”
Tôi nghe xong thiếu chút nữa khuỵu xuống, trong người choáng váng.
“Cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Lộ Tây cuống quýt đỡ lấy tôi.
Sau đó tôi thực sự hôn mê.
Khi đó tôi còn dị ứng với thời tiết, hơn nữa lúc đi làm thêm về bị dầm mưa, vừa sốt vừa mất nước, tôi cố gắng chịu một đêm, nghĩ hôm sau là cuối tuần, ở nhà ngủ một giấc là được, cũng không quá để ý.
Mà hậu quả của việc không để ý đó là tôi ở bệnh viện suốt một tuần, Tất cả tiền làm thêm dùng thanh toán viện phí thuốc men còn chưa đủ.
Người đưa tôi đi bệnh viện ngày đó đúng là Diêu Khiêm Mặc. Khi ấy anh ta ôm tôi chạy, tôi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lo lắng qua khuôn mặt có vài phần tà của anh ta. Trán tôi lơ đãng vài lần đập vào chiếc cằm nhọn, mơ hồ đau.
*************
Quan hệ của tôi cùng Diêu Khiêm Mặc giới hạn như thế. Người tên Diêu Khiêm Mặc này, trời sinh bộ mặt tuấn tú khó quên, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu để tôi còn nhớ rõ anh ta đến ngày hôm nay.
Diêu Lộ Tây vẫn hồng hào, cô gái này, vĩnh viễn lúc nào trông cũng tràn đầy sức sống.
Tôi gọi một ly latte.
Lộ Tây hỏi tôi: “Cậu về nước tính làm gì?”
“Mình còn chưa nghĩ ra.”
Kì thật tôi đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng trước mặt người lạ như Diêu Mặc Khiêm, không tiện nhiều lời.
“Đến tập đoàn Hoàn Cầu đi! Mình có thể nói với Thác Ni ưu tiên cậu, mức lương ưu đãi!” Lộ Tây đề nghị.
Tôi cười, không nói lời nào.
Là người bạn duy nhất của tôi, đương nhiên Lộ Tây hiểu, tôi im lặng, đó là cự tuyệt.
Thác Ni là vị hôn phu của Lộ Tây, bốn mươi năm tuổi. Tôi nhìn thấy ông ta vài lần trên tạp chí kinh tế tài chính. Trước kia hẹn ăn cơm cùng Lộ Tây cũng giáp mặt vài phen.
Tuy rằng không thể thừa nhận người đàn ông này quyến rũ đủ để làm người khác không nhận ra tuổi thật của mình, nhưng Lô Tây lựa chọn cùng ông ta, tôi vẫn là ngoài ý muốn. Tôi từng hỏi qua Lộ Tây vì sao chọn Thác Ni. Tuy ông ta là người phong tình, nhưng với điều kiện tốt như cô ấy, không tất yếu phải theo một người nhiều tuổi hơn mình đến vậy.
Lộ Tây lại nói: “Mình từ nhỏ sống cuộc sống không có cha, nên chọn người lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy cũng không phải lạ.”
“Lâm Vi Linh cũng không dựa vào đàn ông. Huống chi … Kia lại là người đàn ông của cậu.”
Tôi uống một ngụm latte, nhìn Lộ Tây đáp.
Nói như vậy dường như làm Lộ Tây mất hứng, nhưng tôi không còn cách nào. Tôi không hiểu được thế nào là nói đùa, nói tránh. Tôi thật sự coi cô ấy là bạn, vì vậy cùng không bao giờ nói những thứ trái lương tâm. Tôi thử nói sang chuyện khác, liền hỏi Lộ Tây: “Mình muốn mau chóng tìm phòng ở, chuyển ra ngoài khách sạn. Cậu có chỗ nào giới thiệu cho mình không?”
Lộ Tây vẫn còn so đo chuyện tôi từ chối đến Hoàn Cầu, giả bộ không thèm quan tâm.
“Em muốn phòng như thế nào?” Diêu Mặc Khiêm tiếp lời.
“Đơn giản thôi. Chỉ cần ở gần trung tâm tài chính, giao thông tiện lợi.”
“Anh có một phòng ở muốn cho thuê. Nội thất được, muốn đi xem hay không?” Anh ta hỏi, mặt mang ý cười.
****************
Mãi cho đến rạng sáng tôi mới được về phòng.
Lộ Tây là người nói rất nhiều. Bất mãn của cô ấy đối với tôi biến mất trong nháy mắt. Thói quen bắt đầu phát tác, một đề tài nối tiếp một đề tài, nói không biết mệt, nói đến không cần người khác phải nghiêm túc nghe. Chỉ cần tôi vừa lúc “Ừ”, “Phải không?” Hoặc lắc đầu, gật đầu cũng đủ.
Lộ Tây bên nói bên cười cho đến lúc anh trai mình rời đi. Khi đó Diêu Khiêm Mặc tiếp một cuộc điện thoại, mới bắt đầu dùng tiếng Anh, liếc nhìn qua chúng tôi một cái, đột nhiên lại chuyển qua tiếng Nhật.
Có chút kì lạ.
Lộ Tây có nghe hiểu tiếng Nhật hay không tôi không biết, nhưng tôi nghe một câu cũng không bỏ.
“Bây giờ anh không tiện đến.”
“Vậy được rồi. Em đi về trước. Em có chìa khóa nhà anh rồi đúng không?”
“Cảm ơn em yêu!”
Chắc là anh ta muốn đi hẹn cùng giai nhân chăng? Tôi thấy sau khi cúp điện thoại, anh ta vội vàng rời đi liền có chút tò mò.
Diêu Khiêm Mặc đi rồi, tôi cũng tiện nói chuyện: “Vài ngày sau mình muốn đến Hằng Thịnh phỏng vấn.”
Lô Tây tay chống cằm, khuỷu tay đặt ở trên bàn, giương mắt nhìn tôi, trầm mặc một lúc liền nói: “Cậu suy nghĩ kĩ chưa?”
Tôi gật đầu, sau đó cúi xuống uống café.
Café đã lạnh. Café lạnh, cho dù có nhiều đường thế nào cũng vẫn đắng.
Lộ Tây nhún nhún vai, “Nếu cậu đã quyết định như vậy, mình còn có thể nói gì?”
Cô ấy vẫn phản đối tôi tiến vào Hằng Thịnh. Trước kia tôi đem quan hệ của mình với Hằng Thịnh nói cho cô ấy. Cô ấy tuy rằng đơn thuần, nhưng trong việc này cũng không phải không hiểu.
Tôi tiến vào Hằng Thịnh, cũng không lo lắng xem thắng hay không. Tôi chỉ đơn giản cảm thấy, không thử một lần không cam lòng.
“Chúc mình thành công?”
Tôi nâng chén, uống hết ly latte lạnh lẽo.
Cô ấy cũng nâng chén.
Hồng rượu, màu sắc thật thích hợp với tâm trạng tôi lúc này. Màu hồng, là màu sắc đại diện cho sự “chiếm đoạt”.