Nói Tình Nói Án

Chương 3: Chương 3: Không chỉ là yêu




Sáng sớm, Lâm Hinh đã tới cục cảnh sát thành phố Long, trước mặt nàng đặt một ly cà phê nóng, hương vị cà phê cuốn vào suy nghĩ của nàng hết đợt này đến đợt khác.

Nhà ăn của cục cảnh sát giờ phút này chỉ có tốp năm tốp ba cảnh sát, mọi người thấy nàng không nói một lời, cũng không dám tiến lên cùng nàng bắt chuyện.

Lâm Hinh đưa lưng về phía bên ngoài, ánh ắng của buổi sớm chiếu vào trên người nàng hiện ra một màn cực kỳ mỹ lệ. Hình ảnh xinh đẹp như vậy khẳng định làm si mê người ngắm nhìn cũng như họa sĩ muốn ngồi một bên lẳng lặng mà vì nàng vẽ lên những bức tranh mỹ lệ.

Tàn khốc thay nơi này chính là cục cảnh sát, không phải đầu đường, cũng không phải nơi phong cảnh như tranh vẽ thắng cảnh du lịch, càng sẽ không có bức tranh nào.

Lâm Hinh đang chờ báo cáo nghiệm thi.

“Lâm tỷ, sớm.”

Dương Thông cũng cầm trên tay một ly cà phê, ngồi xuống đối diện Lâm Hinh, không chút nào để ý đến ánh mắt phóng ra từ mấy người cảnh sát khác.

Lâm Hinh hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía mấy người cảnh sát làm người ta không dám tiếp tục xem.

“Ngươi cùng nhà trường trao đổi thế nào?” Lâm Hinh hỏi.

“Hiệu trưởng Ngô Thân hiển nhiên cảm thấy cực độ khiếp sợ vì chuyện này. Hắn ở trường học làm hiệu trưởng hai mươi năm, từ trước đến nay đều không biết rằng trong trường có chôn dấu một bộ hài cốt.” Dương Thông nói.

“Hài cốt chôn sâu ở dưới sân thể dục, hơn nữa mỗi ngày đều có học sinh ở đây tập thể dục buổi sáng, đá bóng. Cho dù có dấu vết khác, trải qua năm tháng cùng với học sinh, giáo viên ở trường mỗi ngày dẫm đạp, cũng đã sớm bị phai đi không còn dấu vết. Cho nên, hắn không biết cũng thực bình thường.” Lâm Hinh nói.

“Đúng vậy. Cho nên hiệu trưởng Ngô nói rằng nếu cảnh sát có cái gì phát hiện thì hắn và trường học sẽ tận lực phối hợp.” Dương Thông nói.

“Phía chính phủ chính thức trả lời. Nếu là điều tra, về sau còn có rất nhiều hành động, nói không chừng hiệu trưởng Ngô liền sẽ không dễ nói chuyện giống như vậy.” Lâm Hinh sâu kín nói.

Dương Thông gật gật đầu: “Đúng vầy.”

Vụ án giết người xảy ra ở một ngôi trường cực kì có danh tiếng, hơn nữa vẫn là xếp hạng nhất toàn thành phố, nếu sau khi điều tra xác định được hung thủ là bất kì người nào làm bất kì việc gì ở trong trường, khẳng định sẽ đưa đến một hồi sóng to gió lớn. Đừng nói sẽ nhiễu loạn giáo viên và học sinh, việc này cũng làm phụ huynh xuy sét có nên cho con mình chuyển trường hay không.

Một khi này đó đều trở thành sự thật, thêm vào sự nhuộm màu của báo chí, không chừng một ngôi trường trung học tốt cứ như vậy bị hủy hoại. Cho nên, nếu như án mạng như này mà phát sinh ở trường học, có khi bên trường học sẽ vì giữ gìn danh dự mà dùng tiền tài để bịt miệng, như vậy sẽ không giải quyết được gì.

“Kia vài người thợ sơn làm việc ở trường học đâu? Bọn họ có biết chuyện này hay không?” Lâm Hinh hỏi.

“Tạm thời còn không biết, hiệu trưởng Ngô nói việc này cùng bọn họ không quan hệ, nên tạm thời cũng không có tiết lộ ra ngoài.” Dương Thông nói.

“Bọn họ tốt nhất là không biết. Bằng không chỉ cần một tý không cẩn thận để lộ tiếng gió, hung thủ biết được tin tức mà lẩn trốn, vậy thì càng thêm khó khăn.” Lâm Hinh nói.

Di động của nàng ở bên cạnh sáng lên, đó là tin tức đến từ Bộ Pháp Y.

“Đi thôi, báo cáo thí nghiệm ra tới.”

Lâm Hinh thuận tay cầm lấy ly cà phê trên bàn, đi vài bước, đột nhiên lại chuyển qua thùng rác bên cạnh, đem cà phê vứt bỏ, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua ly cà phê trên tay Dương Thông.

“Bộ Pháp Y ở nơi này hình nhưu không cho phép mang đồ ăn đồ uống vào?”

Dương Thông nghe xong những lời này cũng tùy tay vứt bỏ ly cà phê.

Hai người đi tới Bộ Pháp Y, từ xa đã nhìn thấy Lãnh Du ngồi trong văn phòng của Bộ Pháp Y xem qua báo cáo, mà pháp y Bạch Hoa cũng ngồi đối diện cô.

Lâm Hinh cau mày, tại sao cô luôn là hơn một bước so với chính mình.

“Cảnh sát Lâm xin chào.”

Bạch Hoa thấy Lâm Hinh tới rồi, đứng lên cùng nàng bắt tay một chút, cơ bắp trên mặt như là cứng đơ, ngay cả cười rộ lên đều là cực kỳ miễn cưỡng, làn da của hắn tái nhọt, cũng không biết có phải là do hàng ngày tiếp xúc với thi thể mà trở nên cũng tang thi giống nhau.

Lâm Hi ngồi bên cạnh Lãnh Du, thoáng cuối người lại gần, nghiêng đầu đọc báo cáo nghiệm thi mà cô đang cầm trên tay.

Lãnh Du ở ngay khoảng khắc mà nàng nghiêng người, liền đem báo cáo nhẹ nhàng đẩy về hướng Lâm Hinh, còn Dương Thông thì đứng ở phía sau hai người.

“Nếu hai vị đều tới rồi thì chúng ta liền bắt đầu?” Bạch Hoa mở miệng hỏi.

Lâm Hinh cùng Lãnh Du theo Bạch Hoa đến phòng giải phẫu, hai người mặc vào áo blu trắng, mang lên khẩu trang cùng bao tay, đi đến trước bàn giải phẫu, nhìn sắp xếp chỉnh tề hài cốt, trong lồng không cấm mà nổi lên một tầng đau thương.

Bạch Hoa cẩn thận mà cầm lấy một phần của bộ xương, chỉ vào sau đầu, đối ba người nói: “Nơi này là vết thương trí mạng trên người nạn nhân. Các ngươi nhìn xem, sau gáy cùa nàng phần đầu đã vỡ vụn, chắc là dùng vật nặng đánh vào.”

Dương Thông cầm lấy camera chụp lại ảnh phần đầu.

“Sau đó, nạn nhân trước khi chết có lẽ từng bị xâm hại nghiêm trọng, hạ thân của nagf xương sụn đã bị gãy nghiệm trọng. Bước đầu nghi ngờ hung thủ dùng vật cứng như gậy gỗ linh tinh cắm vào người chết hạ thân, vẫn luôn thọc đến tử cung.” Bạch Hoa chậm rãi nói.

“Đáng giận!” Lâm Hinh nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên.

Lãnh Du nhìn nàng một cái, nói: “ Căn cứ xét nghiệm DMA, trước mắt đã kiếm tra được thân phận của người chết, nàng kêu Lục Hồng Vân, người dân địa phương, lúc chết khoảng chừng 25 tuổi.”

Ba người cùng Bạch Hoa từ biệt rời đi Bộ Pháp Y.

“Chúng ta đi cùng cảnh sát Nhan Hoành Liệt thông báo một tiếng.” Lãnh Du nói.

“Ừm. Tuy rằng cục điều tra Liên Bang đã hạ mệnh lệnh làm Liên Bang nhúng tay cái này án mạng, nhưng vẫn là nên thông báo hắn một tiếng.” Lâm Hinh nói.

Đối với loại này án mạng, hơn nữa là vụ án của rất nhiều năm về trước, cảnh sát địa phương có khi thật sự không đủ tài nguyên và tài liệu để điều tra, cho nên đều sẽ chuyển tới Cục Liên Bang. Lúc này Liên Bang hạ mệnh lệnh, cảnh sát Nhan đương nhiên là hào phóng đem án kiện ủy thác cho các nàng.

Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hinh mang theo Dương Thông bay trờ về Dương Thị, mà Lanh Du không đi cùng bọn họ, cũng không biết nàng đi chuyến bay nào.

Trong phòng hội nghị của tổ trọng án, cục điều tra Liên Bang chủ nhiệm Vương nhìn về phía dưới ngồi mấy người cảnh sát, nét mặt nghiêm túc.

“Cảnh sát Lâm, thi thể là ngươi cùng cảnh sat Lãnh tìm thấy, ngươi nói với mọi người về vụ án đi.” Chủ nhiệm Vương thanh âm hồn hậu vang ở trong phòng hội nghị.

Lâm Hinh đứng lên nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Vương. Trải qua báo cáo nghiệm thi cảu Bộ Pháp Y, trung học Công Giáo phát hiện được hài cốt thuộc về Lục Hồng Vân, nàng là người dân của thành phố Long, lúc chết khoảng 25 tuổi. Trước khi chết, không bài trừ nạn nhận tưng bị nghiêm trọng xâm hại, phần sau gáy bị vật nặng đánh, dẫn đến cái chết. Sau khi chết, nghi ngờ hung thủ đã mang thi thể kéo đến sân thể dục của trường trung học Công Giáo để chôn, mãi cho đến hai mươi năm sau, hài cốt mới bị một học sinh trung học phát hiện. Cụ thể về động cơ giết người, chúng ta cần phải xác nhận thêm thông qua hồ sơ của Lục Hồng Vân mới có thể xác định được động cơ của hung thủ.”

Lâm Hinh nói xong ngồi xuống, mắt nhìn chủ nhiệm Vương, chờ hắn phân phó.

“Đây là kết quả đạt được sau bước đầu điều ra, cụ thể như thế nào, chúng ta mọi người đều không biết. Nếu tổ trọng án được úy thác nhiệm vụ này, cho nên, cảnh sat Lâm, vụ án từ ngươi phụ trách đi. Đem tổ viên của ngươi lựa chọn tốt, lập tức tiến hành nhiệm vụ.”

Chủ nhiệm Vương chỉ định xong liền đi ra khỏi phòng họp.

Lâm Hinh đối với Lãnh Du biểu lộ sắc mặt thắng lợi vui vẻ, còn Lãnh Du ngồi ở trong góc phòng họp lại thờ ơ lạnh nhạt, một câu cũng không nói.

Cục điều tra Liên Bang có hai tổ trọng án, một tổ từ Lâm Hinh dẫn đầu, một tổ còn lại là Lãnh Du dẫn đầu. Hai tổ đều phá không ít vụ án. Tuy rằng là cùng một bộ môn, nhưng hai người tránh đấu gay gắt đã lâu, chỉ cần là một thành viên trong tổ trọng án thì đều biết.

Lâm Hinh tính cách tuy rằng cứng rắn, nhưng đối với cấp dưới vẫn là bình dị gần gũi. Ngược lại, Lãnh Du lại hỉ nộ vô thường, tuy rằng không nghe nàng nói nặng một câu nào, nhưng mọi người đối với xô vãn là thật sự sợ hãi, nên mới đặt biệt danh cho cô là nữ ma đầu.

Lãnh Du nhìn Lâm Hinh sau khi nhận được án tử về tay một bộ dáng dương dương tự đắc, khóe môi câu lên.

Nàng vẫn là giống như trước đây, một chút cũng chưa thay đổi, nhìn cái đuôi kia chắc cũng phải kiêu lên đến bầu trời đi.

Lâm Hinh ngồi trong văn phòng dùng máy tính để tra một số tư liệu, mày càng nhăn càng sâu.

Nàng nhìn kết quả diều tra, sau đó lại đối với ảnh chụp của Lục Hồng Vân cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Ảnh chụp Lục Hồng Vân tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa đang ở vào độ tuổi thanh xuân hoa nở. Dung mạo như vậy, tuổi tác như vậy, thêm vào bằng cấp, khẳng định không thiếu người theo đuổi, sự nghiệp đang phát triển không ngừng, chính là vì sao lại sẽ cùng học sinh của mình vướng vào bất luân chi luyến?

Theo như tin tức trên mạng, hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là sinh vật giáo sư dồng thời là chủ nhiệm khoa của trung học Công Giáo. Bởi vì đối với sinh vật khoa mang đầy nhiệt tình yêu thương cùng với đạt được không ít vinh dự về phương diện này, bởi vậy được trung học Công Giáo lương cao mời về để nhận chức sinh vật chủ nhiệm khoa. Tuổi còn trẻ liền đã bước lên bục cao, theo lý thì tiền đồ phi thường chói sáng, nhưng tâm lại va phải vào sư sinh luyến lốc xoáy.

Bất quá, trên thế giời nào có ai không bị tình yêu làm choáng váng đầu óc đâu?

Lục Hồng Vân tuy rằng ở sự nghiệp đạt đến thành tựu mà bạn cùng lứa khó lòng đạt được, nhưng tình yêu lại đến hủy hoại nàng. Căn cứ vào bài báo xuất bản nhiều năm trước, Lục Hồng Vân lập tức bị trường học khai trừ, mà người học sinh cùng nàng yêu say đắm thì sau khi sự tình bại lộ bị cha mẹ chuyển trường.

Ở đất nước này, chỉ cần chưa tới 21 tuổi, tin tức truyền thông là sẽ không tiết lộ tên họ thật cùng tất cả tư liệu liên quan, cho nên đến hiện tại, ngoại trừ giáo viên đồng nghiệp, có lẽ hông ai biết người học sinh này là ai.

Chính là đoạn sư sinh luyến này rốt cuộc có liên quan đến vụ án lần này hay không?

Vì sao sau khi bị trường học khai trừ, hài cốt của nàng sẽ xuất hiện ở nơi mà nàng đã từng giảng dạy?

Lục Hồng Vân không nên cao chạy xa bay hay sao?

Lâm Hinh cảm thấy vụ án này so với những vụ án lúc trước mình gặp phải thật là không đơn giản, nàng lâm vào buồn rầu, có lẽ chính mình nên về nhà? Đầu óc cần thiết tiêu hóa tất cả tư liệu mà nãy giờ đọc được.

“Ở Anh quốc, nếu như bị phát hiện cùng học sinh còn trong tuổi vị thành niên bắt đầu triển khai đoạn sư sinh luyến, là phải ngồi tù.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền tới từ bãi đỗ xe.

Lâm Hinh vừa quay đầu thì thấy thân ảnh cao gầy của Lãnh Du từ từ mà đi tới bên cạnh xe của mình, ấn xuống tay cầm, mở cửa xe nhưng lại không đi vào, chỉ là đứng ở cạnh xe nhìn nàng, đường ccong của khuôn mặt không tý nào bị che lấp.

Lâm Hinh đơn giản đi tới trước mặt cô, chiều cao của hai nữ nhan đều không sai biệt lắm, nên đôi mắt nhìn đối phương đều là thẳng tắp.

“Ý ngươi nói, Lục Hồng Vân hẳn là phải ngồi tù sao?” Lâm Hinh hỏi.

“Nghiêm khắc tới nói, thì đúng vậy.” Lãnh Du nhàn nhạt trả lời.

“Có lẽ ngươi nói không sai, nàng là không nên đối với học sinh cảu mình làm như vậy, nhưng là không đáng để bị chết đi.” Lâm Hinh nói.

“Ừm, cho nên đâu? Ngươi muốn nói cái gì?” Lãnh Du hỏi ngược lại.

“Tình yêu thật sự thần thánh, nếu nàng yêu là một người trưởng thành, có lẽ hết thảy đều không giống nhau.” Lâm Hinh nói.

Sau khi nghe, khóe miệng cảu Lãnh Du câu ra một nụ cười nhẹ, thật lâu sau đó không nói lười nào.

“Ngươi chắc là không nói qua luyến ái, ta cũng không cần thiết cùng ngươi nói mấy điều này.” Lâm Hinh nói.

“Vậy ngươi nói qua sao?”

Nhẹ nhàng một câu hỏi làm Lâm Hinh đứng hình, nàng thật sự cũng chưa từng nói qua.

“Ta không giống ngươi.” Lâm Hinh nói

“Như thể nào không giống nhau?” Lãnh Du hùng hổ dọa người.

Lâm Hinh đột nhiên đưa tay chỉ vào trái tim của mình, cười nói: “ít nhất nơi này của ta vẫn còn đập, máu là nóng.”

Lãnh Du nhìn thoáng qua ngực trái của nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói một lười mà ngồi vào xe của chính mình.

Cô dẫm xuống chân ga, để lại Lâm Hinh một sự yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.