Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia, Lão Tử Rất Thích Hắn

Chương 17: Chương 17




“Cái gì?”

“Nói chung bây giờ anh qua chỗ Baidu ngay đi, cậu ta có vẻ bị cái gì đó đả kích rất nghiêm trọng, sắp chết đến nơi rồi…”

“…”

“Anh có nghe tôi nói không đó Google…?”

“Ơ? Xin lỗi, chỉ là bên này có chút việc… Baidu bên kia đành nhờ anh nhé, cảm ơn.”

Gì?

Sohu cầm điện thoại di động, không nói gì.

“Baidu? Sohu nè, mở cửa ra!”

“Cót két” một tiếng, cửa bị mở, Sohu lùi một bước, thiếu chút nữa bị mặt mày Baidu hù chết.

“Cậu cậu cậu… sao lại biến thành cái dạng này? ! Chuyện gì đã xảy ra?!” Sohu nắm Baidu rống to.

Quần áo lộn xộn, ánh mắt mệt mỏi, vẻ mặt khô quắt vàng vọt, hai mắt sưng vù ngang ngửa cá vàng.

“Nà… Sohu…” Giọng Baidu yếu ớt như không còn khí lực.

Sohu vội vã đẩy Baidu quay về phòng. Rốt cuộc là sao vậy nè? !

Đưa Baidu khăn ấm lau mặt, lấy đồ ăn nhanh trong tủ lạnh cho vào trong lò vi sóng. Năm phút sau, Sohu đã mang đến trước mặt Baidu một bữa ăn nóng hổi kèm theo một ly nước lọc.

“Thật là… Tôi thấy mình sao cứ giống như con sen chạy tới hầu hạ cậu quá…” Sohu ai oán, Google ông anh tốt hơn hết là nên đền đáp tôi đi, bằng không… tôi sẽ dìm hàng mọi tội lỗi của ông anh cho Baidu biết, tuyệt đối không tha đâu!

Baidu yên lặng cầm lấy chiếc đũa gắp một chút cơm, nhưng vẻ mặt thì… đơ như cây cơ.

Thật vất vả ăn xong, tâm tình Baidu cũng chầm chậm ổn định lại. Sohu nhân cơ hội này bắt đầu hỏi han.

“Nói đi, rốt cuộc là sao?”

Baidu ấp a ấp úng trả lời.

Năm phút sau, tự thuật hoàn tất. Sohu trợn mắt nói ra lời kịch đã chuẩn bị tốt: “Bạn nhỏ Baidu à, Trái Đất này rất nguy hiểm, bạn quay về sao Hoả đi là vừa.”

Thằng nhóc cư nhiên bị hủ nữ doạ thành cái dạng này… Thật vô dụng quá sức!

Theo lời Baidu, cậu vốn định tìm hiểu hủ nữ, dùng góc nhìn của bọn họ mà lý giải, hy vọng sẽ thành công thuyết phục bọn họ đừng YY mình với Google nữa. Nhưng mà…

“Em…. em xem thảo luận của bọn họ… Thật là đáng sợ! Vì sao bọn họ lại suy nghĩ kỳ quái đến như vậy?! Em hoàn toàn không hiểu!”

Chẳng hạn như, “Mọi người thích kiểu công nào thụ nào ~~ bởi vì xem các mối quan hệ được đề cập trong truyện gần đây thì thấy mỹ công cường thụ rất được ưa chuộng nha!”, sau đó là một bình luận không hề kiêng dè, nói là: “Ta thích cường công nhược thụ, rất nguyên thủy… a ha ha ha…”, sau đó là: “Nhược thụ nhục lắm! Ta thích nhất cường cường! !”, rồi khi bị mắng: “Ê trên kia, khẩu vị của nàng cũng nặng quá đó nha”, thì phản kích lại rất mạnh là: “Cường cường mới là vương đạo! ! Nàng không đọc truyện bao lâu rồi ? ! !”

“Sau đó… Bởi vì trên đó có post, cho nên em rất muốn xem cái thể văn mà hủ nữ thảo luận là gì…”

Sohu vừa nghĩ “đáng đời nhà cậu”, vừa đoán được một kết cục không ngoài ý muốn: “Bị sợ khi thấy mấy loại văn này chứ gì…”

Baidu mạnh mẽ ngẩng đầu: “Anh… Sao anh biết?”

“Nên nói cậu quá trong sáng hay nói anh quá đen tối đây…” Sohu bất đắc dĩ nhún vai. Lẽ nào gã sẽ nói với Baidu, ‘Thật ra bọn anh đều biết hủ nữ là gì, và cũng không xa lạ gì với thể loại đam mỹ’, sau đó nói thật rằng ‘Google rất muốn đem chú em làm mấy chuyện như trong đó nhưng vì một vài nguyên nhân nên chưa kịp ra tay mà thôi’… Gã có thể nói như thế không? Đương nhiên là không, có điều, chỉ xem có mỗi một chương đam mỹ mà bạn nhỏ Baidu lại biến thành dạng này thì, Google ơi là Google, ông anh nợ tôi rồi, cầu cho con đường thu phục Baidu của ông anh ngắn lại một chút, chúc ông anh sớm thành công…

“Đưa đây anh xem, rốt cuộc cậu đã đọc cái gì vậy?” Gì chứ mấy vụ này Sohu rành lắm, xem qua một tí là hiểu ngay. Vì vậy gã rất có hứng thú đối với áng văn trong truyền thuyết này.

Mở web lên, đọc sơ qua vài ba dòng đầu, Sohu rớt cằm.

“Cậu… Cậu thật sự xem cái này sao? ?”

“Vâng.”

Sohu dùng sức chớp mắt mấy cái cộng thêm hít sâu một hơi. Giọng nói, khống chế giọng nói: “Baidu, cậu thật vĩ đại.”

“?”

“Không, cậu thật anh hùng.”

“??”

Sohu nhìn mớ văn tổng hợp của quỷ súc, H cao, SM cùng với các loại ngược tâm ngược thân quằn quại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dừng lại một chút thì phát hiện mình thực sự không tìm được từ nào để hình dung cảm giác.

“Không phải còn nhiều bộ nhẹ nhàng hơn sao? Vì cái gì mà cậu lại chọn ngay thể loại nặng nề nhất này??????

“Bởi vì … đoạn văn này có một dấu ngoặc tròn, viết thật nhiều tên gọi tắt, chữ viết tắt gì đó thật kì lạ, nên em đọc…”

Cậu bị mù hay sao mà không thấy nó ghi hai chữ “Cẩn thận” hả? !

Cơ mà, ngẫm lại, Sohu đột nhiên nghĩ Baidu rất có tố chất làm thụ. Vì sao?

Loại tự động giác ngộ tìm “Ngược” (văn ) này, không phải rất thích hợp để làm tiểu thụ sao? !

.

.

“Nói đi, cuối cùng tìm tôi để làm gì?”

Hơi nước nóng hầm hập từ sợi mì lan toả giữa chỗ ngồi hai người. NetEase và Sina đều chuyên tâm ăn mì sợi, rốt cuộc có người chịu không được nữa đành phải phá vỡ bầu không khí im lặng này.

“Không phải muốn nhờ tôi giúp sao?”

Sina chậm chạp không nói, khiến cho NetEase hơi hốt hoảng: là chuyện gì nghiêm trọng thế nhỉ?

“Cái kia… Thật ra gần đây có một kế hoạch. Có nhân viên nói cho tôi rằng lượt xem video trên trang web của anh rất khá, cho nên muốn trích dẫn vài video. Nhưng tôi nghĩ loại chuyện này nên nói trước với anh một chút …”

“Cái này ấy à…” NetEase thở phào một hơi, này cũng không phải chuyện lớn. “Không thành vấn đề, trích dẫn thì cứ trích dẫn thôi. Có điều đừng có xoá đi cái logo của web tôi nha…”

Hai người đều bật cười, bầu không khí tốt rất nhiều.

“Được rồi, anh quyết định chưa? Có tính tham gia buổi tiệc ngày mai không?”

NetEase dừng đũa, suy nghĩ một chút sau đó tiếp tục gắp mì: “Đương nhiên phải đi. Mấy buổi tiệc này mà không đi thì dễ bị người ta bắt thóp lắm. … Chỉ cần đúng thời gian mà có thể làm được việc muốn làm thì tốt rồi.”

NetEase nói xong câu này, ngẩng đầu nhìn Sina. Vừa lúc Sina cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Hai người lần thứ hai cười rộ lên.

Sina phát hiện không khí xung quanh rất khác khi nãy. Một cảm giác an tâm lan khắp, nhẹ nhàng ôn nhu quấn quít bên người cậu, rất thoải mái.

“Cảm ơn tô mì của cậu nhé. Mai gặp lại nhé.”

“Ừa, mai gặp.”

.

Giữa dòng người qua lại như thoi đưa, Mop vẫn không ngừng đi về phía trước, tận lực quên đi cảm giác cay cay trên khoé mi, tận lực quên đi dòng nước mắt lặng lẽ lưu lại trên đôi gò má. Những ánh mắt kinh ngạc của mọi người không hề rơi vào đường nhìn hờ hững của cậu. Ba mươi phút trước, thế giới của cậu đã trở nên trống rỗng.

Bên dòng sông uốn khúc giữa lòng thành phố, Tianya cầm cốc trà xanh tựa vào lan can, lẳng lặng nhìn đàn bồ câu tung cánh giữa không trung. Tiếng kêu thầm thì rơi trên bầu trời. Bắt lấy một mảnh lông chim đáp xuống, không nghĩ nó lại tinh khôi đến như vậy, trên chiếc lông trắng ngần còn xen lẫn vài màu xám vụn vặt. Xoay người nhìn mặt sông bồng bềnh sóng nước, đôi kính mắt phản quang che khuất biểu cảm trên gương mặt.

Nhàn nhã dạo quanh các cửa hàng, thấy đồ chơi đẹp, Tencent nở nụ cười, xoay người gọi hắn cùng đến xem. Hắn xoa mặt Tencent, khẽ cười mang theo suy nghĩ. Tencent hơi nghi hoặc nhìn hắn, “Có tâm sự gì sao?”

“ Không, không có”.

Hắn liền kéo tay Tencent, tiếp tục bước đi.

=======================

Lời tác giả:

『Chỉ cần đúng thời gian có thể làm được việc muốn làm thì tốt rồi』

Đáp ứng yêu cầu của mọi người, đưa lên sơ đồ quan hệ nhân vật

~~Cần nói rõ là, người Tencent thích chính là một đại thúc ( hoặc ra vẻ đại thúc? ). Trong lòng Mop vẫn chỉ có NetEase, Tianya thì thầm thích Google. Có một người bị ta quên, vẫn ẩn danh, chưa lên sân khấu. Nói mờ ám thế đấy… Mọi người tùy tiện sắp xếp tổng hợp kia đi nha. Một đồng nghiệp văn hay trong mắt ta chính là: chỉ cần hai người là đều có thể lôi ra YY và tìm được hint. Ừa, văn của ta thực sự mang quan điểm này đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.