Xe thắng gấp, đầu Mop thiếu chút nữa là đụng ngay vào kính chắn gió.
Tianya nhìn chằm chẳm vào chướng ngại vật suýt gây tại nạn giao thông cách đó khoảng năm thước, vẻ mặt tức giận và bất đắc dĩ.
“Baidu? !” Mop nhảy xuống xe, bổ nhào đến, “Sao anh lại ở chỗ này?”
Đây là ngoại ô nha, sao anh có thể lết tới đây được? Cái tên ngu ngốc nhà anh sao lại ăn mặc mỏng manh như thế kia? Chẳng lẽ không sợ cảm lạnh ư?…
Câu còn chưa kịp nói ra thì đã biến thành sự thật. Sau khi Baidu hắt xì một cái rõ to thì ánh mắt dại ra thêm một phần.
Tianya vươn đầu: “Kéo cậu ta lên xe mau!”
.
“Đúng vậy, bây giờ cậu ấy đang sốt cao, đang ở nhà Mop… Là nhặt được trên đường đó, tớ cũng không biết trước đó có bị ai bắt cóc không nữa… Không cần kích động như vậy, tớ đùa đấy… Nói chung là giờ cho cậu địa chỉ nhà Mop này… Yên tâm, trước lúc cậu đến tớ sẽ rời khỏi đó…”
Điện thoại như vậy, thà là thông báo với tên Google rằng: “Baidu bị cảm rồi, cậu mau tới đây xem đi”, đằng này không chịu, bày đặt gọi tới để khiêu khích hắn: “Ê, tới đây nhanh coi, tớ mém đâm chết người nè, mau qua nhặt xác về đi”. Bất quá nguyên nhân làm Tianya khó chịu thì rành rành ra đó rồi. Tâm không cam lòng không nguyện mà cứu tình địch, cho dù bình thường có cố gắng hào hiệp đến cỡ nào đi chăng nữa, dưới loại tình huống này mà nói, thì thật quá đỗi gượng ép.
“Đã ngủ rồi…” Mop ra khỏi phòng ngủ, “Hơn nữa cũng không có sốt nghiêm trọng như vậy, anh nói hơi quá rồi… Ôi chao?” Cậu làm động tác đánh hơi bốn phía, “Bình dấm chua cuối cùng cũng bị đổ ra rồi à? Chua lè luôn rồi kìa…”
“Cậu im ngay cho tôi.” Tianya ra sức cốc đầu Mop. Mop nhảy nhảy tránh né, cười kiêu ngạo: “A a.. Cái thanh tâm quả dục của Tianya anh đâu mất rồi vậy? Sao không chịu giả bộ nữa? Tôi còn tưởng rằng anh còn tính làm mặt than này, còn thật sự tính làm ra vẻ lạnh lùng nữa này…”
Chuông cửa thanh đột ngột vang lên. Hành động đầu tiên Mop là tống Tianya vào toilet.
“Ngồi ngoan trong đó nghe chưa… Để cho Google thấy thì chịu chết đi là vừa.”
Đúng vậy, ai bảo hắn chẳng chịu suy nghĩ mà nói với Google mấy câu như thế làm chi.
Mop mở rộng cửa, Google liền chạy ào vô: “Baidu đâu?”
“Đã ngủ rồi. Yên tâm đi, không bị sao hết á.” Mop giải thích với Google, Baidu chỉ là hơi bị cảm chút xíu mà thôi, không sốt đến mức chết lên chết xuống như lời Tianya. Hơn nữa ở trên xe, Baidu trong lúc mệt mỏi cũng đã nói rõ với Mop vàTianya, cậu ấy bất tri bất giác đi thật xa, thấy xe chạy đến mà không chịu đứng lại là do bị đèn làm hoa mắt, không còn nguyên nhân khác nào nữa đâu.
Google nghe xong mới chịu thả lỏng một chút:”Tianya, thằng chết tiệt này… Nó đâu rồi?”
“Đã… Đi rồi.” Mop không giống cái gã NetEase nói dối không chớp mắt, ít nhiều cũng có phần chột dạ. Google nhìn vào mắt Mop, ngẫm lại thằng nhỏ này cũng chẳng chọc ghẹo gì hắn, nên thôi không chấp. “Quên đi, lần sau gặp nó tôi sẽ xử sau. Tôi tới đón Baidu.”
“Ôi chao? Anh muốn đem ảnh đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà cậu ta rồi.”
“Anh biết địa chỉ nhà ảnh hở?”
“Ừ.” Google đi theo sau Mop vào phòng ngủ, nhìn Baidu đang say ngủ trên giường. Cẩn thận ôm lấy cậu, Google ra hiệu chào tạm biệt Mop, Mop đi phía trước nhẹ nhàng mở cửa cho hắn.
Thở phào đóng cửa lại. Tianya xụ mặt đi ra khỏi toilet. Mop thấy thế vội vã lấy lòng hắn: “Cảm ơn anh đã hợp tác, không xuất hiện… Bằng không bây giờ chỗ này thành chiến trường mất rồi…” Ơ? Hết mùi dấm rồi, mùi này… là mùi thuốc súng ư?
“Tianya, anh đừng giận mà!” Mop vội lắc lắc cánh tay của Tianya mặt mày đen thui, “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút ~~ ”
“Tôi… không sao cả.” Tianya miễn cưỡng ổn định tâm tình, ráng nặn ra một nụ cười méo mó, “Vậy tôi cũng về trước đây. Cậu đi ngủ sớm đi.”
Mop nhìn Tianya, có chút nghi hoặc. Cái tên này… không phải đang rất khó chịu sao? Bây giờ hắn thực sự không sao chứ?
.
.
Chăn thật xốp thật phê… Baidu mơ màng ngủ chỉ cảm thấy gian phòng dần sáng, từ từ xoay đầu. Trời đã sáng rồi sao…? Giờ là mấy giờ rồi..? Đồng hồ đeo tay đâu rồi…?
Vươn tay sờ soạn tủ đầu giường, nhưng không tìm thấy đồng hồ đeo tay, rút tay về thì đụng phải cái gì đó mềm mềm.
Ùa? Cái này là cái gì?
Ủa? Mình có mua đồ chơi mới á? Sao lại mò thấy cái gì như tóc ấy nhỉ?
Thật không muốn mở mắt chút nào hết… Á! ! ! ! ──
Baidu trực tiếp nhảy lùi ra khỏi ổ chăn, cũng may Google nhanh nhẹn kéo cậu vào lòng hắn mới giúp Baidu tránh được một kiếp té giường.
“Chờ… chờ đã!” Baidu gạt tay Google ra, “Sao anh lại ở chỗ này ?! !”
Google vẻ mặt vô tội: “Cậu thực sự không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì ư?”
Baidu sợ ngây người. Trong đầu cậu tự động bắn ra một câu nói nổi tiếng nào đó trong đam mỹ: “Thật là… Tối hôm qua cậu rõ ràng rất chủ động mà… Tại sao sáng sớm lại thay đổi như vậy…”
Baidu kinh hãi nhìn chính mình. May quá, còn mặc áo ngủ nè. Thật muốn xốc áo lên xem xem có cái thứ trong truyền thuyết kia không… Cái… dấu hôn ── Nếu có là nhất định phải giết tên Google xong rồi tự sát luôn! ── Thế nhưng đối với một Google đang nhìn cậu một cách đắm đuối như thế kia, cậu thật sự là đào không ra dũng khí này…
Google nhìn bàn tay Baidu loay hoay với áo ngủ mà nói: “À, quần áo là do tôi thay giúp cậu, sau khi…”
“Gì cơ? ! !” Sắc mặt Baidu nhất thời xanh như tàu lá chuối. ‘Sau khi’ là sao?! Lẽ nào đã thật sự…?
Ngơ ngác nhìn thẳng Google, vẻ mặt Baidu khó tin đến cực điểm. Cuối cùng Google nhịn hết nổi, chủ động bỏ hai tay ra: “Quên đi, đùa cậu chút thôi. Thật ra là Mop và Tianya thấy cậu lang thang trên đường, sau đó tôi đem cậu về đây. Cậu không nhớ gì thật à?”
Bình tĩnh lại, Baidu dần dần nhớ về chuyện đêm qua. Bị bọn NetEase trách cứ nên rời khỏi buổi tiệc, ra về một mình… Ngay cửa phòng tiệc thì gặp phải Yahoo… Vì cảm thấy buồn bực nên đi bụi, đụng phải Mop… Ở trên xe nói mớ mấy câu rồi lăn ra ngủ ngon lành cành đào… Sau đó, ký ức tự động nhảy tới màn này sáng nay, vậy trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
“Anh… Thực sự… Không có…” Baidu nói mà nơm nớp lo sợ.
“Yên tâm đi.” Google xốc chăn lên, nhảy xuống giường, “Tôi chỉ sợ nửa đêm cậu phát sốt, nên một mực nằm cạnh bên chăm cậu, không có động tác nào khác đâu.” Suýt thôi.
Đúng vậy, trên mặt Google là hai vành mắt vàng vọt cùng đôi con ngươi đầy tơ máu. Nếu không phải thức suốt đêm thì rất khó đạt được thành quả như thế này.
Baidu nửa tin nửa ngờ trèo khỏi giường. Ừa, hai người đàn ông ngủ chung giường vốn cũng bình thường mà, nhưng sau khi được tẩy trần bằng mớ đam mỹ thì Baidu lại cảm thấy chuyện này rất bất thường. Vì sao ngực lại thấy không được tự nhiên?… Rốt cuộc mình đang lo lắng cái gì đây?… Chết tiệt…
Ngoài việc thỉnh thoảng nhìn lén Baidu thì trên mặt Google chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, thật ra hắn cũng đã định trước: Biết ngay là bạn nhỏ sẽ đỡ không nổi chiêu hù doạ này mà… Vui vãi chưởng. Tuy bỏ qua cơ hội lần này thì hơi tiếc thật.
Cơ mà… Google không hiểu cho lắm, đồng nghiệp nữ vô đối đến thế sao? Chỉ cần xem qua đam mỹ là có thể khiến trí tưởng tượng của Baidu bay cao bay xa bay tuốt luốt như thế luôn sao?
Vậy mình chắc cũng nên đọc thử xem…