Sau khi luống cuống tay chân múa may cả nửa ngày trời, Baidu mới chịu từ bỏ ý nghĩ có cái áo choàng tắm trong phòng tắm này. Không, ngay cả cái khăn mặt lớn hơn một chút cũng không có. Cậu e là phải mang thân thể trần trụi trăm phần trăm này đi gặp Google rồi.
Chờ một chút… ! Baidu gọi to những suy nghĩ đang bay loạn trở về, sao có thể như vậy được!
Ngoài cửa phòng tắm truyền đến giọng Google: “Vẫn chưa tắm xong hả, Baidu?”
“A… Cái kia…” Baidu vẻ mặt 囧, sao bây giờ? Có nên nói thật hay không đây?
“Baidu, cậu còn ở trong đó hả? Tôi vào nha.” Âm thanh vặn cửa vang lên.
“Tôi còn ở… !” Baidu vội vã hét lên, quan trọng là … Bây giờ không thể cho Google vào được! “Chỉ là… Tôi không tìm được áo choàng tắm…” Giọng nói từ từ trở nên yếu ớt, giống như con nít vừa làm sai chuyện.
“Vậy hả?” Google cười thầm ngoài cửa, làm gì có áo đâu mà cưng tìm.”Tôi đem áo vào nhé!”
“Không… không cần!” Baidu tiếp tục ngăn cản. Nhưng mà nói kiểu này cứ như hàm ý rằng cậu sẽ khoả thân ra đó lấy đồ vậy. “Anh… Anh ở bên ngoài chuyền vào cho tôi là được, không cần đi vào…”
“Như vậy à, được…” Giọng Google biến mất một hồi, sau đó: “Tôi đưa vào nè, đón lấy đi.”
“Ừm.” Baidu bước đến nhận lấy áo rồi mặc vào. Lạnh quá.
Việc đầu tiên khi Baidu ra khỏi phòng tắm là ── đánh một cái hắt xì rõ to.
Ánh mắt Google hết sức ân cần: “Bị cảm hả? May là trong nhà có thuốc đấy, uống thuốc xong rồi ngủ một giấc ngon lành là được…”
Baidu cảm thấy có chút không được tự nhiên khi bị kéo về trước, dù sao cũng đang ở nhà Google mà, nhưng giọng điệu của Google cứ như là…
Cứ như là tổ ấm của hai người vậy…
Lại nhớ tới tình tiết mà các bạn hủ nữ thường hay bàn tán, cậu hơi bối rối rút tay về, đối mặt với Google đang nghi hoặc im lặng nhìn cậu.
Cũng may Google cũng không tính toán việc này. Mang đến một viên thuốc và ly nước ấm, đợi Baidu ngoan ngoãn uống thuốc xong, Google đề nghị cậu tối nay đừng về mà ở lại nhà hắn.
“Cái này… Không được đâu…” Baidu ấp a ấp úng.
“Không sao đâu mà.” Google ngược lại không để ý chút nào, “Việc kia… không phải hôm nọ tôi ở nhà cậu sao? Bây giờ sẵn trả nợ nhân tình luôn.”
Baidu lúng túng cả buổi, cuối cùng đành cắn đầu lưỡi lắp bắp nói: “Vậy… Được rồi.”
.
.
“Này, cậu tỏ thái độ khó chịu đó cho ai xem đấy hả?”
Yahoo từ lúc lên xe thì liền một đường hướng thẳng công ty mà phóng, không chỉ khiến Sohu ngồi ở vị trí phó lái cực kì bực mình, lại càng làm gã nghi hoặc khó hiểu. “Đừng có cho xe đi nhanh như vậy chứ, cậu có chuyện gấp à?”
“Câm miệng.” Yahoo triệt để mất tín nhiệm với Sohu.
“Này thằng quỷ, bị gì vậy a?!” Sohu cao giọng, thằng vô lại kia dám nói chuyện với mình như vậy à?
“Anh còn không biết xấu hổ…” Yahoo nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hỏi anh, không phải lúc trước anh nói với tôi rằng người NetEase thích là Baidu sao? Nhưng vì sao tối nay Google với Baidu lại cùng một chỗ? ! Anh cố tình gạt tôi đúng không?!!”
Lòng Sohu thì sướng vcl (vô cùng luôn :D), nhưng trên mặt thì giả bộ ngạc nhiên: “Sao có thể?! Chính tai tôi nghe thấy mà, NetEase nói Baidu là người yêu của gã đó!”
“Gã nói hồi nào?”
“Ừa, để nhớ xem…” Sohu bấm ngón tay, “Lúc NetEase bảy hay tám tuổi gì đấy… Dù sao thì lúc đó là lúc tôi năm tuổi đấy…”
“Anh ngưng lại cho tôi…” Yahoo vừa tức giận vừa buồn cười, lẽ nào tên quỷ này đã bắt đầu nhiều chuyện từ khi ấy sao?
“Vậy giờ đến phiên cậu kể chuyện đấy!” Thấy đã lừa được Yahoo, Sohu lại bắt đầu được nước lấn tới. “Câu có tâm sự đúng không, sao lại lo lắng như thế?”
“… Không có.”
“Thực sự không có?”
“… Sao anh dai quá vậy?!”
“Xem bộ dạng súng đạn của cậu kìa… Thật là, sao lại xấu tính thế chứ…”
Nói qua nói lại một lúc thì tới công ty của Yahoo. Yahoo vội vội vàng vàng xuống xe bất chấp mưa vẫn rơi. “Cảm ơn nhé.” Nói xong liền xoay người chạy vào công ty.
Sohu nhìn bóng dáng Yahoo, có chút cảm động: khục, thằng nhỏ số khổ, bị một đám người đùa giỡn mà cuối cùng vẫn ngốc nghếch cảm ơn mình, bao ngu luôn!
.
.
Mất hết sức chín trâu hai hổ, Sina mới lôi được NetEase lên giường trong phòng ngủ của mình.
Rồi giờ sao? Tối nay mình ngủ sàn nhà à?
Tiện tay sờ trán NetEase. May quá, cũng không nóng lắm. Tìm chút thuốc cảm cho gã uống, phỏng chừng sáng mai sẽ khỏi. Đáng lẽ… Sina nhìn thân thể cường tráng của NetEase, nếu trâu bò như vậy mà không chịu nổi chút nước mưa đến nỗi cảm lạnh, vậy như mình chắc đã sớm bị lao phổi liệt giường rồi chứ nhỉ?
Mất cả buổi để cởi hết mớ quần áo ướt sũng của tên già, sau đó nâng đầu gã lên để đút thuốc. “NetEase, uống thuốc cảm này, há miệng ra.”
“Ặc… Khục khục khục!” NetEase phun hết thuốc với nước ra khỏi miệng. “Cậu… Cậu… Cậu… có biết đút thuốc cho người bệnh uống không đấy?! Ai lại đi đổ nguyên ly nước vào miệng người ta thế kia?!”
“Đừng có lảm nhảm nữa.” Sina đưa thuốc đến lần nữa, “Uống cho tôi.”
Lần này NetEase tự động uống. Sau khi uống thuốc xong gã tiện tay giữ Sina sắp rời đi: “Đi đâu vậy?”
“Ngủ sàn nhà chứ đâu.”
“Thật ra á, tôi có một biện pháp, cậu không cần ngủ sàn nhà, mà tôi cũng có thể khỏi bệnh…”
“Anh làm gì…”
Sina bị NetEase đè lên giường dễ dàng, NetEase cười háo sắc: “Bỏ chữ “gì” đi thì cậu nói đúng đấy…”
Rõ ràng đã biết đó là cái gì rồi mà, NetEase anh sao lại không chịu học người ta nhã nhặn một chút, đừng có để tất cả mọi người đều biết anh là lưu manh a~? (Tác giả phát biểu cảm nghĩ của mình :v)
Mặc dù tình huống hiện tại như cá nằm trên thớt, nhưng vẻ mặt Sina vẫn bình tĩnh nghiêm túc, thậm chí còn rảnh tay đẩy kính mắt: “Tôi nói này NetEase, anh buông tay cho tôi.”
Quá ư là lãnh tĩnh, hoàn toàn không có chút hào hứng nào hết trơn!
NetEase cũng có chút do dự. Sao bây giờ? Đây là cơ hội đó, rốt cuộc có nên tận dụng hay không đây?
Khẽ cắn môi, chuẩn bị hành sự theo dự tính, chỉ có điều đối tượng lần này có chút khác biệt so với trước đây. “Sina.”
“A?”
Đáp lại là, cúi người, hôn xuống.