Nói Với Tên Google Hỗn Đản Kia, Lão Tử Rất Thích Hắn

Chương 37: Chương 37




Từ vụ lùm xùm của Tencent đến bây giờ, bất tri bất giác đã được một tháng.

Một tháng này tương đối bình yên.

“NetEase, anh xem này.” Chen ra khỏi đám người nhốn nháo của buổi triển lãm khoa học công nghệ, Sina chỉ tấm áp phích trên cửa cho NetEase vốn đang nhìn ngắm tứ tung.

“Hử?” NetEase không yên lòng quay đầu, sau khi đưa mắt nhìn áp phích thì tức sùi bọt mép: “Đờ mờ! Thằng khốn! !”

“Sau đây là phần cập nhật thông tin khoa học công nghệ. Căn cứ theo tin mới nhất, công ty Yahoo đã quyết định lấn bước sang game online. Hiện nay trò chơi mới đang trong quá trình nghiên cứu và thiết kế, sẽ chuẩn bị đưa ra thị trường sau ba tháng. Theo phân tích của các nhà doanh nghiệp, trò chơi sẽ trở thành hạng mục kinh doanh cạnh tranh chủ yếu với các công ty game online, đứng đầu là các đối thủ NetEase, Tencent…v.v…”

“Sau khi công ty Yahoo tiến vào Châu Á thì liên tục hành động. Từ việc tổ chức yến tiệc bành trướng ban đầu đến việc nghiên cứu game online lúc này, hùng tâm của Yahoo được đã thể hiện qua nhiều mặt khác nhau. Theo một số thông tin rò rỉ, mục tiêu tiếp theo của Yahoo là xây dựng một bộ máy tìm kiếm đồ sộ với ý định tranh đua cùng Google vốn luôn độc chiếm thị trường trên phương diện tìm kiếm từ internet…”

“…” Mãi cho đến tin tức kết thúc, mọi người ngồi trước TV cũng không hề nhúc nhích. Tiếp đó là chương trình giải trí loạn xạ, âm thanh truyền ra từ TV ồn ào vô cùng.

“Ôi kìa? NetEase, người ta nêu tên của anh ra luôn kìa!” Sohu nâng cốc cà phê, lơ đãng đánh vỡ sự yên lặng.

“Hừ…” NetEase cúi đầu, khóe miệng giật giật ngón tay co rút, “Yahoo… Được lắm, bảo sao một tháng này không thấy có động tĩnh, thì ra là trốn đi tìm đánh… Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày, tuyệt đối sẽ ko bỏ qua cho tên khốn đó, tiền trong túi tao mà cũng dám tranh sao… Không biết tự lượng sức mình!!!”

Tấm áp phích ở buổi triển lãm khoa học công nghệ của Yahoo xém chút nữa đã khiến NetEase lên máu. Nếu không nhờ Sina ngăn lại, NetEase đã sớm xông lên xé tấm áp phích te tua rồi. Sao có thể để cho thằng nhãi đó kiêu ngạo như vậy được chứ!

Tencent đang chơi đùa với ly nước trái cây, vẻ mặt rất ư là bình thường. Sohu tò mò nhìn nhóc nhỏ không ai quản: “Anh nói nè Tencent, có người đang tính giựt bánh gato của nhóc kìa, bộ không tính nghĩ biện pháp giành lại món ngon à?”

“À…” Tencent lắc đầu, “MSN nói, ai muốn cướp đồ của em, sẽ bị ảnh hành hạ đến chết, sau đó dìm xuống cống nước ở Tokyo luôn!”

“Ớ… !” Quá dã man… MSN à, hồi trước ngài từ đâu chui ra vậy, chẳng lẽ là tổ chức X?

“Google bên kia không có lấy một chút tin tức gì à?” Sina hỏi, “Lần này hành động của Yahoo cũng liên lụy đến hắn. Hai người các anh có thể liên thủ với nhau cũng là một ý hay đấy.”

“Anh có nghĩ đến chứ, nhưng mà thằng quỷ đó còn chưa trở về nữa, cho nên bây giờ không trông cậy vào nó được.” Đột nhiên muốn uống rượu giải sầu quá, NetEase nghĩ, gã có nên giấu Sina mà trốn ở quán bar uống cho say khướt luôn hay không đây.

Thiệt tình… Chuyện khó chịu gần đây càng ngày càng nhiều rồi.

Sina nhìn sắc mặt xấu xí của NetEase, vươn tay trái vỗ vỗ vai gã: “Được rồi, là chính anh nói, còn chuyện gì mà chưa trải qua… Sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt như tự động chịu thua vậy…”

“Anh có tự động chịu thua đâu!” Đương nhiên là phản bác, điểm khác biệt chính là trên mặt lúc này đã nở nụ cười.

“Không là được rồi. Nếu không có nhận thua… thì đánh thằng khốn kia bay về rừng giùm em đi!”

“Chuyện này không cần em nói anh cũng biết mà!”

Nhưng mà, bởi vì có em, nên dù cho chuyện phiền lòng nhiều đến cỡ nào đi nữa, thì cũng chẳng nhằm nhò gì.

Sohu im lặng ngồi một đống kế bên: “Hai tên ngốc… Đều già đầu hết rồi, còn ở bên cạnh nói ba cái lời kịch xàm xí của thanh niên mới lớn, không biết đầu óc hai đứa bây đang nghĩ cái gì nữa…”

.

.

“Ôi…” Than thở, nhìn màn hình máy vi tính. Thời gian này thật nhàm chán chết đi được.

Tianya đi tới ngồi xuống: “Sao vậy, vẫn không có tin tức à?”

“Ừ ừ…” Myfreshnet miễn cưỡng tắt máy tính, “Tên Google đó cũng thật là… tự nhiên rời đi không một tiếng động… bây giờ một tin cũng chẳng có… rốt cuộc đang làm gì vậy trời…”

Tianya im lặng. Nửa tháng trước, tổng công ty Google tại nước Mỹ bỗng xuất hiện việc gấp, tình thế không mấy lạc quan cho lắm. Google nửa đêm lên máy bay trở về Mỹ, không hề thông báo cho một ai, sau đó bặt tin.

“Đã vậy trên truyền thông cũng chẳng đưa tin về công ty Google, chúng ta vẫn không biết gì được hết ráo…” Nhìn ly kem trước mặt, Myfreshnet cũng chẳng muốn ăn. Nửa tháng nay chẳng có chuyện gì để YY, cô quả thực cũng đã bị nghẹn chết rồi.

Tianya suy nghĩ, ánh sáng phản chiếu trên đôi mắt kính. “Nhưng mà trước đó tôi có nghe hắn nói một chút…”

“Gì cơ?”

“Lúc Google quyết định đến Trung Quốc, dường như bị đại đa số cổ đông phản đối kịch liệt. Bất quá cuối cùng hắn vẫn cố chấp tới đây.”

“Ơ? Vậy à?” Myfreshnet thuận miệng trả lời. Thế nhưng hai người chợt bừng tỉnh.

“Tianya… Trước… Tôi nói là trước đó… Anh nghĩ nguyên do Google đến Trung Quốc là gì…?”

“Đương nhiên là làm ăn kinh doanh rồi… Trước đó cô cũng nghĩ như vậy mà phải không, Myfreshnet?”

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy… Thậm chí chuyện hắn với Baidu, chúng ta đều cho rằng nó chỉ phát sinh sau khi Google đi tới Trung Quốc… Nhưng mà hiện tại xem ra…”

Không sai. Myfreshnet và Tianya song song nhận ra, động cơ thực sự khiến Google đến Trung Quốc có vẻ không giống như tưởng tượng của bọn họ rồi.

.

.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Vào đi.”

“Thưa Sếp ──” Thư kí đẩy cửa chạy vào, trên tay cầm một hộp giấy. “Có… có bưu kiện gấp ạ !!”

“Ừ.” Baidu khó hiểu, gấp thì gấp, nhưng mà làm gì kích động dữ vậy?

“Là… Là bưu kiện từ Mỹ của ngài Google ạ!”

“Gì cơ?” Baidu đoạt lấy bưu kiện định mở, lại bị thư kí liều chết ngăn lại: “Chờ một chút! Còn có… một bưu thiếp nữa.”

Baidu đón lấy bưu thiếp vốn được dán trên bao giấy, trên đó có một dòng chữ tiếng Anh thể Gothic rất đẹp:

“Open on Christmas Eve.”

Hai tay Baidu run rẩy cầm gói bưu kiện. Cái tên này… ! Về Mỹ cũng không chịu báo cho người ta một câu, còn bày đặt chơi màn này! Google, anh…

Thư kí nhìn thấy hai dòng nước lấp lánh chảy trên gò má Baidu, luống cuống: “Sếp… Ngài… không sao chứ…?”

“… Tôi không sao.” Nước mắt nhanh chóng biến mất, Baidu cố gắng mỉm cười. “Được rồi, kế hoạch hợp tác với Yahoo ra sao rồi?”

“Đại thể căn bản đã đi đến thống nhất, hiện tại chỉ còn chỉnh sửa vài chi tiết lặt vặt mà thôi.”

“Tốt lắm. Phải chú ý bảo mật, không thể để công ty khác biết chuyện này.”

“Đã rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.