Gần tối Tống Thanh Xuân tan việc trở về biệt thự, không ngờ Tô Chi Niệm đã trở về nhà trước, cửa phòng ngủ của anh không có đóng, trên giường để mấy bộ quần áo, rương hành lý trên mặt đất còn mở.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng đứng ở cửa, Tô Chi Niệm đang xách một túi rửa mặt từ trong phòng tắm đi ra.
“Tô tiên sinh, anh thu dọn đồ đạc, là muốn...” Tống Thanh Xuân suy nghĩ một khả năng: “... Đi công tác sao?”
“Ừ.” Tô Chi Niệm đáp một tiếng, túi rửa mặt cầm trong tay ném vào trong rương hành lý.
Tống Thanh Xuân đi vào: “Tôi giúp được chứ.”
Tô Chi Niệm không có cự tuyệt, đứng ở một bên, nhìn Tống Thanh Xuân đặt đồ đặc đâu vào đấy vào trong rương hành lý.
Khi Tống Thanh Xuân kéo khóa, ngẩng đầu, hỏi một câu: “Tô tiên sinh, ngài đi công tác mấy ngày?”
“Chậm nhất khoảng hai đến ba ngày.” Cúi xuống, Tô Chi Niệm còn nói: “Hongkong.”
“A.” Đáy lòng Tống Thanh Xuân lặng lẽ nghĩ, cô lại không hỏi anh đi công tác ở đâu, làm gì phải trả lời cặn kẽ như vậy.
Tô Chi Niệm kéo rương hành lý mà Tống Thanh Xuân sắp xếp xong, đi xuống lầu dưới, vừa đi đến cầu thang, đột nhiên lại ngừng bước, nghiêng đầu, nhìn Tống Thanh Xuân một cái: “Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Tống Thanh Xuân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sáng ngày kia tôi lên máy bay về Bắc Kinh, vậy thì buổi tối ngày kia ăn đi.” Tô Chi Niệm kéo rương hành lý, đi xuống hai bậc cầu thang, lại tăng thêm một câu: “Kim Lăng.”
“Được...” Chữ phía sau Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, ánh mắt đột nhiên mở to.
Kim Lăng? Nhà hàng Kim Lăng? Kim Lăng tùy tiện ăn một bữa cơm ít nhất phải nhảy năm con số?
Mặc dù cô cũng rất muốn ăn ở Kim Lăng, nhưng bây giờ cô rất nghèo ...
“Thế nào?” Có thể đã nhận ra Tống Thanh Xuân mới nói được ở một nửa, Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn lại.
Tống Thanh Xuân chịu đựng đáy lòng nhức nhối, dùng sức lắc đầu về phía Tô Chi Niệm một cái: “Không sao, tôi là nói, buổi tối ngày kia, Kim Lăng không gặp không về.”
Mặc dù là cô nói mời khách ăn cơm, nhưng anh không muốn để cho cô bỏ tiền... Tô Chi Niệm dừng một chút, lại không nhiều lời, trực tiếp đi xuống lầu.
Tống Thanh Xuân tiễn ở phía sau.
Tô Chi Niệm trước khi lên xe, xuyên qua cửa sổ xe, thấy cô gái sau lưng mày nhíu lại hé ra khuôn mặt buồn bực, rũ mí mắt xuống, che dấu ấm áp ở dưới đáy mắt lại, sau đó mở cửa xe, ngồi xuống, anh khởi động xe, chuẩn bị quay đầu, còn kéo cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang đứng một bên cười phất tay tạm biệt với mình, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn nói, “Tô tiên sinh, chậm một chút”, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi không có ở đây hai ngày, cô có thể về nhà.”
Tô Chi Niệm nói xong, xe liền quay đầu, đi ra ngoài.
Tô Chi Niệm xuyên thấu qua kính chiếu hậu, thấy Tống Thanh xuân đứng ở trong sân, sửng sốt một lát, sau đó cười chói lọi lên.
Lúc này Tô Chi Niệm mới yên tâm đạp chân ga, tốc độ xe rất nhanh rẽ ngoặt, còn nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân ở phía sau trong sân, dậm chân, vui mừng ở chỗ đó kêu to: “Về nhà ở? Đây là nói, anh đi công tác mấy ngày này, tôi cũng có thể nghỉ phép sao? Thật tốt quá!”
-
Tô Chi Niệm bận đến ba giờ chiều ngày 24 tháng 12, mới rốt cục xử lý xong tất cả hạng mục công việc ở Hongkong.
Trên đường ngồi xe trở về khách sạn, đi qua quảng trường, bên kia rất nhiều cửa hàng, Trình Thanh Thông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu, mang theo vài phần thương lượng nói: “Tô tổng, bây giờ xong việc, tôi có thể ở chỗ này xuống xe, đi dạo phố một chút được không?”