Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 866: Chương 866: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (7)




Chương 867: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (7)

Editor: May

Cô dỗ Tô Chi Niệm thì dỗ Tô Chi Niệm nha, sao cô lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ bậy như vậy chứ?

Làm đến giống như cô rất đói khát, khẩn cấp vội vã câu dẫn một thiếu niên thuần khiết cấm dục...

Hơn nữa vừa ròi anh không hiểu thì không hiểu thôi, sao cô phải lắm mồm nói tỉ mỉ như vậy, nói mạch lạc tỉ mỉ thì thôi đi, vì sao cô còn muốn lớn tiếng kêu gào ra chứ...

Thật sắp bị sự ngu xuẩn của mình hại chết rồi, được không?

Tống Thanh Xuân thẹn thùng mà lại mất mặt, đột nhiên liền hất tay Tô Chi Niệm đi, vọt tới trước xe, kéo cửa xe phía sau ra.

Cô vừa mới chuẩn bị khom người chui vào trong xe, cả người liền bị Tô Chi Niệm kéo về bên cạnh anh, anh ôm cô từ phía sau, dùng mặt chà sát tóc của cô, thổi khí nóng bên tai cô, mở miệng, giọng nói mang theo ôn nhu và mê người rung động lòng người không nói nên lời: “Đình Đình, em đây là đang câu dẫn anh sao?”

Tâm Tống Thanh Xuân, bỗng dưng liền lỡ một nhịp đập, trên mặt càng nóng hơn, cô cắn cắn môi dưới, e lệ rụt rè cúi đầu.

“Chẳng qua, không việc gì, anh liền thích em chủ động như vậy...”

Đầu Tống Thanh Xuân càng cúi thấp hơn, mặt càng nóng, cô vô cùng xấu hổ, nhịn không được âm thầm đánh trả một câu dưới đáy lòng, thích cái đầu anh, chủ động đồ quỷ anh!

Tô Chi Niệm đọc được lời nói ở đáy lòng cô, ôm cô càng chặt một chút, vừa mới chuẩn bị tiếp tục nói nhỏ hai câu bên tai cô, điện thoại di động trong túi cô bỗng nhiên liền vang lên.

Tô Chi Niệm chỉ đành mím môi trên, buông Tống Thanh Xuân ra.

Tống Thanh Xuân cúi đầu, sờ tìm từ trong túi xách, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là một dãy số xa lạ.

Cô chần chờ một chút, tiếp nghe, bên trong truyền tới là một giọng nam xa lạ: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Tống Thanh Xuân sao?”

Cô không quen người này... Tống Thanh Xuân bất giác quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm bên cạnh, sau đó mới mở miệng: “Đúng vậy, xin hỏi anh là?”

“Đúng vậy, xin hỏi anh là?”

“Tôi ở cục cảnh sát.”

Cục cảnh sát? Gọi điện thoại cho cô làm cái gì?

Tống Thanh Xuân bất giác quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm bên cạnh, Tô Chi Niệm nghe đến nội dung cuộc điện thoại của cô, mi tâm đúng lúc nhăn lại, hai người liếc nhau một cái, Tống Thanh Xuân mới cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi với điện thoại: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”

“Cô quen Đường Noãn không?”

Tống Thanh Xuân lại nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm, mới nói: “Có quen.”

“Cô ta chết rồi.” Người cảnh sát gọi tới này, nói chuyện rất trực tiếp, trực tiếp đến mức khiến cho trong chốc lát, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không phản ứng kịp bốn chữ kia là có ý tứ gì.

Cảnh sát trong điện thoại, một bộ dáng giải quyết việc chung, tiếp tục nói: “Là vào hai mươi phút trước, phát sinh tai nạn giao thông ở đường Hòe Nam, Đường Noãn bị mất mạng tại chỗ, trải qua kiểm tra của chúng tôi, phát hiện Đường Noãn đã có thai, nhưng cô ta lại hút lượng lớn thuốc phiện, căn cứ chúng tôi vừa mới tìm hiểu được, Đường Noãn cũng chưa từng có kinh nghiệm hút ma túy, cho nên bước đầu chúng tôi hoài nghi lần tai nạn giao thông này không phải ngoài ý muốn, mà là có người làm. Chúng ta phát hiện được điện thoại di động của Đường Noãn ở hiện trường, phía trên biểu hiện một tin tức cuối cùng là gửi WeChat cho cô, cho nên liền liên hệ cô, xin hỏi hiện tại cô có thể tới hiện trường tai nạn một chút không? Chúng ta cần phối hợp cùng điều tra với cô.”

Điện thoại di động trượt từ đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân, rơi mạnh xuống đất.

Điện thoại di động không bị rơi hư, bên trong cảnh sát vẫn còn đang nói chuyện.

Đến cả Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh, cũng yên lặng một hồi lâu, mới cúi người nhặt điện thoại di động của Tống Thanh Xuân lên, thấp giọng đáp một chữ “được” với cảnh sát bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.