Chương 1041: Anh có thể tha thứ cho em không? (ngũ)
Editor: May
Trên đường về nhà, anh không rõ chính mình sốt ruột trở về như vậy làm cái gì, thẳng đến khi anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Thanh Thông ngồi xổm ở trước mặt anh cởi dây giày ra cho anh, đặt dép lê, anh mới rõ ràng, sở dĩ mình sốt ruột trở về như vậy, là muốn chia sẽ vui sướng của anh với cô.
Anh muốn nói với cô, anh thành công lấy được đầu tư của Kim Dực, sản phẩm của anh có thể lên dây chuyền đúng hẹn, công ty anh biến nguy thành an ...
Anh ý thức được ý nghĩ chân thật của mình, giống như chạy trối chết khi cô ngủ say bên cạnh vào sáng sớm, đáy lòng tràn ngập kinh hoảng.
Anh vội chuyển dời tầm mắt nhìn cô chằm chằm, đổi dép, liền nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đi nhà vệ sinh.
Mượn tắm rửa, tâm anh thật vất vả mới lắng xuống được.
Mấy ngày nay anh gần như đều không có nghỉ ngơi, ngâm tắm nước nóng, đều bức ra mệt nhọc toàn thân của anh. Anh tắm rửa xong, đến tóc cũng lười phải lau, trực tiếp nằm xuống ở trên giường.
Nhưng cô lại kiên nhẫn và thân thiết lau tóc sấy tóc cho anh... Một loạt cử động này của cô, lần nữa quấy trộn tâm anh đến long trời lở đất, anh không khống chế được liền kéo cô đến trong ngực, nói liên miên cằn nhằn.
Anh cho rằng anh giả thành bộ dáng say rượu, nói ra ý nghĩ trong đáy lòng anh với cô, anh liền sẽ không lo lắng như vậy nữa, nhưng anh không nghĩ tới, anh chẳng những hôn cô, còn thiếu một chút nữa liền gọi tên cô.
Anh bị chính mình như vậy dọa đến, anh không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, có lẽ anh là sợ bị cô nhìn ra nội tâm quấn quýt của anh, cũng có lẽ anh sợ sẽ hối hận vì lúc trước một lòng một dạ tàn nhẫn đánh trả cô, tóm lại anh rất sợ hãi, anh cũng rất chán ghét loại sợ hãi này, cho nên anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền lựa chọn thủ đoạn tàn nhẫn nhất, quyết định chấm dứt tất cả chuyện này.
Anh rất hèn hạ rất vô sỉ gọi tên Tống Tống.
Anh nghĩ, vậy cô khẳng định sẽ chết tâm.
Anh nghĩ, ngày mai sau khi mẹ Trình đi, anh và cô liền hoàn toàn không còn quan hệ gì rồi.
Anh nghĩ, sau này khẳng định anh cũng sẽ không có loại sợ hãi vừa rồi nữa.
Nhất định sẽ như anh nghĩ vậy, tuyệt đối sẽ như anh nghĩ vậy.
Tần Dĩ Nam không ngừng khẳng định với chính mình ở dưới đáy lòng, anh nỗ lực khiến cho chính mình quên mất vừa đau đớn lưu lại khi nước mắt của cô gái rơi ở trên mặt mình vừa rồi, anh nỗ lực khiến cho chính mình xem nhẹ cô gái đứng ở trên sân thượng đó, anh nỗ lực khiến cho chính mình không có nghe thấy cô gái trốn tránh ở trên sân thượng len lén nức nở, anh nỗ lực khiến cho buồn ngủ và uể oải của mình cuốn lấy toàn thân mình, anh nỗ lực nhắm mắt lại, cố gắng khiến chính mình nhập mộng.
Anh ở trong mộng, còn không quên nói với chính mình, tất cả hết thảy, nhất định sẽ như anh nghĩ vậy, tuyệt đối sẽ như anh nghĩ vậy.
-
Lúc Trình Thanh Thông trở về từ trên ban công, đã là hai tiếng sau.
Tần Dĩ Nam sớm đã rơi vào giấc mộng, trong phòng rất ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy còn muốn lạnh hơn trên ban công một chút.
Đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam trên giường rất lâu, mới bước đi đến cạnh giường. Cô nhìn chăm chú dung nhan ngủ say của anh, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, tách tách tách lại rơi xuống.
Cô chậm rãi quỳ ở cạnh giường, đưa tay ra, rất cẩn thận rất cẩn thận chạm gò má anh một cái.
Cô nghĩ, đây sợ là một lần cuối cùng trong đời cô có thể chạm vào anh đi.
Dĩ Nam... Thực xin lỗi... Lúc trước em không nên vì đại BOSS coi anh thành công cụ, lợi dụng anh... Càng không nên dùng cái gọi là đứa bé của anh không còn để tới lừa dối anh... Thật rất xin lỗi...