Chương 793: Anh không cưới, em không gả (13)
Editor: May
Đầu ngón tay của anh không cầm lòng nổi, liền vuốt ve gò má của cô, một chút một chút, lực đạo âm ấm.
Cô ngủ rất sâu, không có chút dấu vết bị đánh thức nào, có thể là được anh vuốt ve thoải mái, khóe môi còn treo lên một nụ cười nhạt thỏa mãn.
Tâm anh, trong chốc lát liền vô cùng mềm mại, nhìn chằm chằm mặt mày của cô, trở nên ôn nhu như nước.
Đêm dần dần sâu, cô gái đã rơi vào giấc ngủ say, Tô Chi Niệm ngồi ở bên giường, bảo trì yên lặng, từ đầu đến cuối đều không có nhúc nhích, đáy mắt mềm mại có từng tơ từng sợi ảm đạm hao tổn tinh thần dâng lên.
Đêm nay cô lại nói với anh, theo anh xuống địa ngục... Anh cô đơn lâu như vậy, trước giờ đều không có người bồi...Có trời biết lúc anh nghe được câu nói đó của cô, đáy lòng có bao nhiêu kích động bao nhiêu rung động.
Nhưng mà, Đình Đình, em biết không?
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục. (Một suy nghĩ vào thiên đường, một suy nghĩ vào địa ngục)
Anh sớm đã đặt mình vào địa ngục, không có cơ hội lựa chọn, nhưng em không giống vậy, em còn có thể quay đầu lại, cho nên tuyệt đối không nên giống như anh, nghĩa vô phản cố rơi xuống địa ngục như vậy.
Cho dù Tần Dĩ Nam không thể kết hôn với em, cũng đừng muốn trở lại bên cạnh anh.
Bởi vì, xúc động lúc này của em, đổi lấy chính là thống khổ và hành hạ cả đời...
Đêm nay anh, ở trong thời khắc quan trọng nhất, có thể chạy trối chết, không đại biểu tiếp theo anh còn có thể khống chế được cổ xúc động trong cơ thể mình.
Cho nên, Đình Đình, tuyệt đối không nên lại tới trêu chọc anh, bởi vì, anh thật sẽ giống như em nói, vây chặt em ở trong địa ngục, một đời một kiếp.
Chân trời ngoài cửa sổ, dần dần bắt đầu trở nên trắng sáng, Tô Chi Niệm chậm rãi rút tay từ trên gương mặt Tống Thanh Xuân đi, anh thay cô kéo chăn mền lên trên, sau đó đứng dậy, thận trọng rơi xuống một nụ hôn trên mi tâm của cô, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường phố Bắc Kinh bảy giờ sáng, xe không hề nhiều, Tô Chi Niệm thuần thục điều khiển xe, rất nhanh liền đến căn hộ của Tần Dĩ Nam.
Anh trực tiếp dừng xe ở dưới lầu căn hộ, sau đó liền sải bước đi về phía thang máy, nhấn tầng mà Tần Dĩ Nam ở.
Anh đứng ở cửa căn hộ của Tần Dĩ Nam, giơ tay lên nhấn chuông cửa trên vách tường, qua khoảng hai phút, Tô Chi Niệm mới cách ván cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân dần dần tới gần.
Tần Dĩ Nam ngay cả câu “Là ai” cũng không hỏi, liền trực tiếp mở cửa.
Có mùi rượu nồng đậm, đập tới trước mặt từ trong nhà, Tô Chi Niệm chán ghét nhăn mi tâm lại.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam rất khó coi, thoạt nhìn cả người còn có chút không minh mẫn, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu, mới nhận ra được là ai, sau đó chậm rãi tránh người ra: “Đi vào đi.”
Tô Chi Niệm im lặng không lên tiếng đi theo Tần Dĩ Nam bước vào phòng, Tần Dĩ Nam vừa đóng cửa phòng lại, Tô Chi Niệm liền đưa ra tay, tóm cổ áo ngủ của anh ta, nhìn gần mắt anh ta, ngữ điệu âm lạnh lên tiếng chất vấn: “Anh nói với Tống Thanh Xuân không thể kết hôn với cô ấy sao?”
Sắc mặt Tần Dĩ Nam hốt hoảng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy...”
Tiếng nói của anh ta còn chưa rơi xuống, quả đấm của Tô Chi Niệm đột nhiên liền vung lên khuôn mặt của anh ta.
Tần Dĩ Nam bị đánh đến mặt nghiêng qua một bên, khóe môi anh ta có một chất lỏng chậm rãi chảy ra.
Anh ta không đánh trả, thậm chí giống như là không cảm giác được đau đớn, vẻ mặt trên mặt đều không có bất kỳ biến hóa nào, anh ta quay đầu dừng một lát, mới giơ tay lên lau đi vết máu trên khóe môi, sau đó nhìn chằm chằm đặc dính trên đầu ngón tay, trầm thấp cười một tiếng, gật đầu, khuôn mặt tán đồng nói: “Là nên đánh, đúng là nên đánh...”