Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 623: Chương 623: Anh thích em, đúng không? (3)




Chương 623: Anh thích em, đúng không? (3)

Editor: May

Lúc lên xe cô gái nhỏ còn ôn ôn nhu nhu, sao lúc xuống xe liền trở nên hùng hổ như vậy rồi?

Tài xế xe taxi ngẩn người, nói với Tống Thanh Xuân một con số.

Tống Thanh Xuân sờ soạng tiền lẻ từ trong túi một chút, nhìn thoáng qua, đủ tiền xe, trực tiếp đưa cho tài xế xe taxi, liền khẩn cấp vội vã xuống xe.

Tống Thanh Xuân đứng ở dưới lầu xí nghiệp Tô thị, trước ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút trong mây, sau đó đối diện với cửa sổ thủy tinh trước mặt hơi chỉnh sửa tóc bôn ba qua lại nên có chút lộn xộn, hít sâu một hơi, hơi hơi ngẩng cằm khéo léo, liền giẫm giày cao gót, đặt chân đi từng bước một lên bậc thềm.

Cửa cảm theo theo Tống Thanh Xuân đến gần, chậm rãi mở ra.

Trong một năm nay, Tống Thanh Xuân từng tới xí nghiệp Tô thị rất nhiều lần, lúc trước khi mà cô ở trong nhà của Tô Chi Niệm, còn từng đi theo anh tới công ty làm, cho nên Tống Thanh Xuân đã xem quen thuộc xí nghiệp Tô thị đến mức rõ như lòng bàn tay.

Cô xách túi bước vào đại sảnh xí nghiệp Tô thị, cũng không có quan sát hoàn cảnh chung quanh, liền ngựa quen đường cũ trực tiếp đi tới thang máy.

Tiểu thư lễ tân nhìn thấy cô, vội vàng lên tiếng hỏi thăm: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm ai?”

“Tô Chi Niệm.” Lúc Tống Thanh Xuân đáp lời tiểu thư lễ tân, bước chân không có chút xíu chậm chạp.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Không có.” Tống Thanh Xuân thành thật trả lời, sau đó duyên dáng yêu kiều ngừng ở trước thang máy, giơ tay lên, nhấn chốt đi lên.

“Tiểu thư, thật rất xin lỗi, cô không có hẹn trước, liền không thể gặp Tô tổng.” Tiểu thư lễ tân nhìn thấy Tống Thanh Xuân vẫn luôn đi vào trong, vội vàng chạy tới, cố gắng ngăn trở.

Khóe mắt Tống Thanh Xuân nhìn lướt qua tiểu thư lễ tân vội vàng chạy tới, không để ý lời nói của cô ấy, trực tiếp bước vào trong thang máy, nhấn số tầng cao nhất.

Con số màu đỏ trong thang máy không ngừng nhảy lên trên, theo một tiếng “Đinh đông” nhắc nhở, con số màu đỏ ngưng nhảy, cửa thang máy mở ra.

Nghĩ đến là lễ tân gọi điện thoại thông báo cho khu tổng giám đốc, Tống Thanh Xuân vừa đi ra từ trong thang máy, liền lập tức bị người ngăn lại: “Thực xin lỗi, tiểu thư, cô không thể đi vào.”

Tống Thanh Xuân kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, không nói một lời xách túi, vòng qua người ngăn cản nhìn, quen cửa rành đường đi qua khu tổng giám đốc.

Tố chất nhân viên xí nghiệp Tô thị luôn rất tốt, cho dù là tới ngăn cản Tống Thanh Xuân, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có động thủ, chỉ là cố gắng dùng ngôn ngữ thuyết phục cô: “Tiểu thư, nếu như cô còn đi vào trong, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Bước chân của Tống Thanh Xuân chẳng những không có ngừng lại, ngược lại càng nhanh hơn, lúc cô xuyên qua bộ phận thư ký, thư ký ngăn cản cô, cầm điện thoại bàn bên cạnh lên, chuẩn bị gọi bộ phận bảo vệ.

Trình Thanh Thông đi ra từ phòng trà nước, nhìn thấy một màn này, bỗng chốc ngây ngẩn, sau đó trước hô một tiếng “Tống tiểu thư”, sau đó liền liếc mắt ra hiệu với thư ký gọi điện thoại, ra hiệu cô ta đi làm việc trước, nơi này giao cho cô.

Trình Thanh Thông đặt ly cà phê cầm trong tay ở trên bàn làm việc của mình, đi tới đối diện Tống Thanh Xuân: “Tống tiểu thư, cô tới tìm Tô tổng sao?”

Tiếng nói của Trình Thanh Thông còn chưa rơi xuống, Tống Thanh Xuân liền dứt khoát giơ tay lên, dốc sức đẩy cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm ra.

Trong phòng làm việc rộng rãi quen thuộc, ánh mặt trời yên tĩnh chiếu sáng nửa phòng, trước bàn làm việc lớn hơn hai mét, vắng vẻ trống không .

Tống Thanh Xuân nhìn quanh phòng làm việc một vòng, lên tiếng hỏi: “Tô Chi Niệm đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.