Chương 380: Buổi tối bình an, tôi yêu em (10)
Editor: May
Mà lắc tay hoàn hảo không chút tổn hại, không có bất cứ vết tích bị kéo đứt nào, điều này nói rõ không phải không cẩn thận rơi trên mặt đất ...
Cũng chính là nói, sợi lắc tay này là bị người tháo xuống, mà người này, rất có thể chính là Tống Thanh Xuân.
Túi xách của cô ở nhà vệ sinh, lắc tay ở cửa con đường khẩn cấp... Một thứ thì có thể nói là cô sơ ý quên, nhưng hai thứ thì sao?
Tần Dĩ Nam nhìn sợi lắc tay trong lòng bàn tay, tốc độ tim đập không khỏi bắt đầu tăng tốc.
Chẳng lẽ là thật như anh vừa mới nghĩ, sợi lắc tay này là Tống Thanh Xuân cố ý bỏ ở nơi này?
Chẳng lẽ hiện tại cô, đã gặp phải bất trắc? Mà lắc tay này là ám hiệu cô để lại cầu cứu?
Để ở cửa con đường khẩn cấp, nói rõ cô đi là con đường khẩn cấp?
Tần Dĩ Nam đột nhiên đứng lên từ dưới đất, dốc sức đẩy cửa con đường khẩn cấp đóng kín ở trước mặt ra, nhanh chóng xông vào trong.
Lại là cục diện hai chọn một, lên lầu và xuống lầu...
Có lắc tay ở cửa con đường khẩn cấp, lần này Tần Dĩ Nam cố ý lưu ý mặt đất, sau đó ở trên bậc thang thứ ba đi xuống lầu, lại thấy ánh sáng lấp lánh.
Tần Dĩ Nam bước nhanh đi lên trước, khom người nhặt lên, là một bông tai đồng bộ với lắc tay đó, ánh sáng là phát ra từ kim cương phía trên.
Tần Dĩ Nam không có dừng lại chút nào, trực tiếp ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, mỗi khi anh đến một cái cửa, đều sẽ nhìn mặt đất một vòng, phát hiện không có gì khác thường, cứ tiếp tục chạy xuống dưới lầu, mãi cho đến bãi đỗ xe tầng hai, Tần Dĩ Nam phát hiện một bông tai khác trong bộ trang sức anh tặng cho Tống Thanh Xuân.
Điều này nói rõ Tống Thanh Xuân bị mang vào tầng bãi đỗ xe dưới đất này?
Tần Dĩ Nam không dám có bất kỳ lơi lỏng gì, trực tiếp kéo lối thoát hiểm ra, chạy vào bãi đỗ xe.
Diện tích bãi đỗ xe dưới đất cũng không lớn, đại đa số chỗ đỗ xe đều có xe.
Nếu như Tống Thanh Xuân thật là bị người cưỡng ép mang đến nơi này, như vậy rất có thể cũng đã bị cưỡng ép mang lên xe, hơn nữa xe khẳng định sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, lái ra khỏi hội sở...
Tần Dĩ Nam cau chặt mi tâm, chẳng qua trầm tư hai giây, liền bắt đầu chạy đến vị trí không có xe.
Đến mỗi một chỗ, anh đều tìm kiếm trên mặt đất trước.
Trong bãi đậu xe vắng vẻ, tiếng bước chân anh chạy băng băng, quanh quẩn không ngừng.
Tần Dĩ Nam vẫn chạy từ khu A đến khu C, cuối cùng từ trên mặt đất chỗ đỗ không có xe giữa xe Audi và xe Benz, tìm đến thứ cuối cùng trong bộ trang sức mình tặng cho Tống Thanh Xuân: Dây chuyền.
Chuyện càng giống như phán đoán của Tần Dĩ Nam, đáy lòng của anh càng khẩn trương.