Chương 554: Chăm sóc em cả đời (4)
Editor: May
Lúc sắp đi đến cửa thang máy, Tô Chi Niệm ngừng bước chân: “Chỉ tới đây thôi.”
Tống Thanh Xuân sững sờ một lát, mới rõ ràng ý tứ của anh là để cho cô tiễn đến nơi này, động tác của cô có chút cứng đờ gật đầu một cái, giọng nói khô khốc nói một chữ: “Được.”
Sau một lát, Tống Thanh Xuân mới bồi thêm một câu: “Cám ơn anh tới thăm ba tôi...”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhìn chằm chằm chằm cô gái rủ lông mi, sắc mặt có chút uể oải lười biếng, giống như là đang vùng vẫy cái gì đó, cuối cùng liền quay đầu đi, nhìn chằm chằm cây ngô đồng gần như đã sắp rơi hết lá xanh ngoài cửa sổ một lát, mới kéo tầm mắt lại, nói: “Đừng khách khí, cần phải vậy...”
Dừng lại, Tô Chi Niệm lại nói: “Em đừng quá lo lắng, bác Tống sẽ tốt lên.”
Anh đây là xem như đang an ủi cô sao?
Thật ra chuyện ngày đó cũng không thể hoàn toàn trách anh, dù sao, anh uống say, cô tỉnh táo.
Lúc anh hôn cô, là chính cô không có khống chế tình sinh ý động của mình, củi khô lửa bốc bốc cháy chung một chỗ với anh.
Là cô thích anh, giao cho anh quyền lợi tổn thương cô, chỉ là một hộp thuốc tránh thai và lời anh nói vào một đêm kia, cuối cùng vẫn đánh nát rất nhiều thứ nơi đáy lòng cô, ví dụ tự tin, ví dụ dũng khí...
Cô cũng không có cách nào giống như là trước đây, vì một câu quan tâm của anh, cô liền sẽ nhảy nhót cảm động.
Cho nên, đây cũng không tính là đang an ủi cô, đây chỉ là lời khách sáo xa cách lạnh nhạt mà thôi, cũng không có trộn lẫn quá nhiều quan tâm và tình cảm, có lẽ cũng không có trộn lẫn một chút nào...
Tống Thanh Xuân tạm thời không biết mình nên đáp lại câu nói này của Tô Chi Niệm như thế nào, cô nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ cứng đơ nói cảm ơn thêm một lần: “Cám ơn.”
Tô Chi Niệm rũ hạ mí mắt, khiến cho người ta không biết đáy lòng của anh đang suy nghĩ gì, sau một lát, anh lãnh đạm lên tiếng: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ...” Tống Thanh Xuân khẽ lên tiếng, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn Tô Chi Niệm: “Gặp sau.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, hơi đứng ở trước mặt của cô một lát, liền cất bước đi đến trước thang máy, nhấn công tắc.
Cửa thang máy mở ra, trước khi Tô Chi Niệm bước vào thang máy, Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, gọi anh: “Tô...”
Cô chỉ là gọi một chữ, có chút không biết mình nên xưng hô với anh như thế nào, liền lúng túng cắn môi một chút: “Trình tiểu thư - thư ký của anh từng liên hệ với tôi để tìm anh...”
Tuy rằng cô ở trong điện thoại cự tuyệt thỉnh cầu của Trình Thanh Thông, nhưng trong mấy ngày ở Nhật Bản đó, cô vẫn thường sẽ nghĩ một lát, anh về công ty chưa, Trình tiểu thư có liên lạc được với anh không.
Chẳng qua dù những nghi vấn kia luôn xoay quanh ở trong lòng cô, từ đầu đến cuối cô đều cũng không nghĩ tới đi liên lạc với anh, chỉ là hiện tại đúng lúc gặp được anh, cô thông báo với anh một tiếng, loại bỏ vướng mắc nơi đáy lòng mình.
“Cô ấy nói, anh luôn không đến công ty, còn nói công ty có rất nhiều chuyện cần anh xử lý...” Những lời Trình Thanh Thông nói, Tống Thanh Xuân đều trình bày một lần với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm khẽ vuốt cằm, ngữ khí rất nhẹ nói: “Đã biết.”
Tống Thanh Xuân không nói chuyện nữa.
Tô Chi Niệm ngừng vài giây, cũng không nói chuyện, trực tiếp giẫm chân đi vào thang máy, đóng cửa, rời đi.
Tống Thanh Xuân đứng ngẩn ngơ tại chỗ không động, qua khoảng một phút, cô quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm đường phía dưới chỉ vài giây, liền nhìn thấy bóng lưng đi ra của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân vẫn luôn nhìn anh lên xe, xe rời đi, mới cúi đầu, xoay người, trở về phòng bệnh.