Chương 556: Chăm sóc em cả đời (6)
Editor: May
Tống Mạnh Hoa nói rất nhiều rất nhiều.
Ông nói, cô gái không có nhà mẹ đẻ, nếu như đau lòng, ngay cả tìm một người dựa vào để khóc lóc cũng không có, cho nên nếu như Tống Thanh Xuân tùy hứng, nhờ anh bao dung một chút.
Ông còn nói, Tống Thanh Xuân không bằng lòng tiếp quản xí nghiệp Tống thị, muốn làm một nữ dẫn chương trình, cho nên về xí nghiệp Tống thị, nếu như anh có hứng thú tiếp quản thì tiếp quản, không có hứng thú có thể thực hiện bán trao tay cho người khác, đó tuy là tâm huyết cả đời của ông, nhưng ông hy vọng nhất là Tống Thanh Xuân sống được vui vẻ hạnh phúc.
Tống Mạnh Hoa nói cuối cùng chính là, vào năm ngoái khi xí nghiệp Tống thị tràn đầy nguy cơ, ông đã giữ lại cho Tống Thanh Xuân một khoản tiền, nếu như ông đột nhiên không còn, tấm thẻ kia liền ở ngăn kéo thứ hai trong thư phòng của anh, mật mã là sinh nhật của Tống Thanh Xuân, tuy rằng không thể cho Tống Thanh Xuân vinh hoa phú quý cả đời, nhưng đủ để Tống Thanh Xuân áo cơm không lo cả đời.
Tuy rằng đêm đó, Tống Mạnh Hoa là ở trên cơ sở hiểu lầm anh với Tống Thanh Xuân, thẳng thắn những lời này với anh.
Nhưng mà, sau khi anh nghe xong, vẫn là đau lòng cho Tống Thanh Xuân rất lâu rất lâu...
Cũng giống như là hôm nay vậy, nghe được Tống Mạnh Hoa nói với cô những lời quan tâm kia...
Lúc anh trở về từ trong quân đội, đã từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, bổ sung thêm cả phần của Tống Thừa.
Nhưng anh cho cô lại đều là khổ sở, mà hiện tại, cô lại bởi vì Tô Chi Niệm mà khổ sở.
---
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, liền lấy điện thoại di động ra, anh nhấn mở Đường Noãn trong vòng tròn bạn bè, nhìn chằm chằm tình hình cô ta mới vừa phát ra một lát, sau đó liền gọi cho cô ta một cú điện thoại...
Lúc điện thoại của Tần Dĩ Nam gọi tới, Đường Noãn đang đắp mặt nạ, cô cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy ba chữ “Tần Dĩ Nam” trên màn hình kia, khóe môi chớp mắt liền nâng lên.
Cô ta đã biết... Tần Dĩ Nam là quan tâm cô ta, cô ta chỉ đăng một tấm hình cầu hôn, vẫn còn chưa qua mấy tiếng, anh cắt đứt liên lạc với cô ta vài tháng, giờ liền gọi điện thoại tới...
Đường Noãn không sốt ruột nghe điện thoại, mà là mang theo vài phần đắc ý xé mặt nạ dưỡng da đi, dùng khăn tay lau khô tinh hoa dư thừa, mới bấm nút nghe, giơ điện thoại di động lên bên tai, ngữ khí lạnh lẽo rét buốt hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Tần Dĩ Nam trong điện thoại, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh: “Đường Noãn, hiện tại em có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi?”
“Tôi không thấy chúng ta có cái gì đáng nói...”
Lời nói cao ngạo của Đường Noãn còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: “Không làm chậm trễ em bao lâu đâu, nhiều nhất là nửa tiếng.”
Đường Noãn trầm mặc một hồi, bày ra một bộ dáng nỗ lực vượt khó, đáp ứng: “Được rồi, gặp ở đâu?”
“Hiện tại em ở nơi nào?”
“Nhà.”
“Vậy quán cà phê Mạn đối diện nhà em thì như thế nào?”
“Có thể.”
“Khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ đến.”
...
Đường Noãn cảm thấy chính mình đã lâu không có tâm tình tốt giống như bây giờ rồi.
Rõ ràng đã buổi tối, cô ta vừa mới tháo mặt nạ dưỡng da, nhưng lại vẫn đối diện gương trang điểm, cẩn thận tô vẽ trang điểm thành một người xinh đẹp, sau đó thử hơn hai mươi bộ quần áo, cuối cùng chọn một váy ngắn màu xanh ngọc, cầm lấy túi thạch anh lóng lánh, ra cửa.
Lúc Đường Noãn đến cà phê Mạn, Tần Dĩ Nam đã tới một hồi lâu.
Lúc này chỉ mới mười giờ hai mươi, khách trong cà phê Mạn cũng không ít, Đường Noãn đẩy cửa ra, đứng ở cửa, nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó ở chỗ trong cùng gần cửa sổ, nhìn thấy Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn giẫm giày cao gót, khoan thai bước tới.