Rốt cuộc là cô vẫn không thể thấy rõ cuối cùng là cái tình huống gì, cơ thể Tần Dĩ Nam động đậy hay lần rồi liền mạnh mẽ ngã xuống trong lòng cô, sau đó cô mới nhìn rõ, là trên đầu Tần Dĩ Nam bị thương.
“Anh Dĩ Nam, anh Dĩ Nam !” Tống Thanh Xuân liên tục gọi tên hai lần tên Tần Dĩ Nam thì mới chú ý tới hai chậu hoa vỡ vụn trên mặt đất, bùn đất cùng cành lá rơi rớt trên đất, mà Đường Noãn lại dính chặt vào vách tường, sắc mặt cô ta trắng xanh, đáy mặt lại lóe ra ánh mắt không tin được.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới hậu tri hậu giác (*) phản ứng kịp, toàn bộ mọi chuyện này đều là Đường Noãn gây nên !
(*) hậu tri hậu giác : Trong lúc mà người khác đã biết rõ hoặc hiểu rõ sự vật nào đó thì bản thân không phát hiện ra, rồi sau đó liền nhận ra.
Cô ta nói muốn kiểm tra, kết quả là lại làm cô cùng Tần Dĩ Nam không hề chuẩn bị mà dưới tình huống đẩy phía sau bình phong đã làm cho hai chậu hoa được bày trên đó bị rơi vỡ xuống chỗ bọn họ.
Chính cô ta trong đáy lòng đã rõ ràng bản thân muốn làm cái gì nên trong tích tắc đẩy bỉnh phong đấy thì cả người đã trốn sang một bên, mà cô lại không biết, Tần Dĩ Nam cũng không biết... Đúng vậy, nhưng cô khôn hiểu được tình cảm của Tần Dĩ Nam, rõ ràng trong miệng thì hô tên Đường Noãn nhưng sau cùng lại dũng cảm quên mình mà bảo vệ trên người cô.
Anh Dĩ Nam...anh Dĩ Nam vậy mà lại tại lúc nguy cấp không an toàn mà lại dùng cả người cứu cô...Không phải cô luôn cho rằng, anh ấy cực kỳ yêu Đường Noãn sao !
Đáy lòng Tống Thanh Xuân giống như bị thứ gì đó hung hăng đánh trúng mà toàn thân theo đó mà trở nên run rẩy, cô kéo thân thể của Tần Dĩ Nam, run run mà không tin nổi, cô mở miệng nhiều lần nhưng lại không thể phát ra âm thanh, cho đến khi rốt cuộc người phục vụ nghe tiếng mà đi đến thì cô mới nghẹn ngào mà hô lên : “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương !”
-
Trên đường Tô Chi Niệm đi ra ngoài một chuyến thì sau khi đã trở lại phòng thì rõ ràng lực chú ý của anh không tập trung bằng trước đây. Anh vẫn luôn thường xuyên mất hồn, thậm chí có nhiều lần khách hàng nói chuyện cùng anh những anh đều mím môi, không có chút phản ứng.
Trình Thanh Thông rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng có chút trở nên xấu hổ, cứng lại nên cô liền cố gắng muốn xoa dịu, đúng là rất không dễ dàng để uống hết một ly rượu trắng, dụ được khách hàng một lần nữa vẻ mặt vui vẻ, cô lại mở miệng nói với Tô Chị Niệm : “Tô tổng, vậy chúng ta liền quyết định hợp tác như vậy đi ?”
Tô Chị Niệm nói khẽ “Ừ ?” một tiếng, sau đó liền không nói gì nữa.
Mấy khách hàng nhăn mi tâm lại, trên mặt lại lộ ra không vui.
Vụ làm ăn này nói tới bây giờ, mắt thấy đã sắp thành công rồi, đại Boss này đây là làm sao vậy chứ ? Trình Thanh Thông sợ khách hàng trở mặt rời đi nên vội vàng tiến đến bên tai Tô Chi Niệm mà nhắc nhở một câu : “Tô tổng ?”
Tô Chi Niệm để ngoài tai, biểu tình trên mặt trong nháy mắt đã trở nên lạnh nhạt lên.
“Việc này...” Khách hàng mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông cười theo, vừa mới chuẩn bị nhắc nhở Tô Chi Niệm lần nữa thì anh chợt đột nhiên liền tức giận ném chiếc đũa lên bàn cơm, không để ý đến khách hàng cùng thư ký đang kinh ngạc mà đứng phắt dậy, vẻ mặt bình tĩnh sải bước ra khỏi trong phòng.
Tô Chi Niệm ấn thang máy nhiều lần, cửa thang máy mới mở ra thì anh liền vội vã bước vào, sau liền điên cuồng ấn nút xuống tầng 1.
Nhưng mà chỉ mất mười mấy giây đồng hồ thì thang máy liền đến tầng 1, chính là Tô Chi Niệm luôn luôn bình tĩnh lại ở trong thang máy mà buồn bực đi tới đi lui. Lúc thang máy dừng lại thì Tô Chi Niệm chỉ chờ thang máy mở ra đã liền bước nhanh từ bên trong ra, chạy về phía nhà vệ sinh. Chẳng qua là người nào đó vừa mới chạy mấy mét thì liền nhìn thấy chậu hoa từ trên bình phong thẳng tắp sẽ rơi xuống đầu của Tống Thanh Xuân.
Anh không xác định được cuối cùng Tần Dĩ Nam sẽ cứu người nào, chính là anh mặc kệ anh ta cứu người nào, trong lòng anh muốn cứu chỉ có Tống Thanh Xuân.