Tô chi niệm tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong bệnh viện.
Anh bị giọng nói của Tống Thanh Xuân đánh thức: “Anh nhất định phải mau khỏe lại. . . . . .”
Nhưng mở mắt, bên giường cũng không có một bóng người.
Tô Chi Niệm chợt liền từ giường bệnh ngồi dậy, bởi vì tốc độ quá nhanh, đụng đến cết thương trên đầu một trận choáng váng, suýt nữa lần nữa đã bất tỉnh.
Anh nhìn chung quanh, chỉ thấy phòng bệnh trống rỗng.
Là anh hôn mê xuất hiện ảo giác sao? Cái ý nghĩ này còn chưa có quên, Tô Chi Niệm lại nghe thấy giọng nói của Tống Thanh Xuân: “Mau tỉnh lại. . . . . .”
Mi tâm của Tô Chi Niệm khẽ nhíu một chút, sau đó lại nghe thấy một tiếng: “Anh Dĩ Nam. . . . . .”
Anh Dĩ Nam. . . . . . Ba chữ này khiến đầu óc của Tô Chi Niệm thanh tỉnh trong nháy mắt, thật là trùng hợp, vậy mà có thể cùng nằm chung bệnh viện với Tần Dĩ Nam. . . . . .
Tô Chi Niệm nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn bảy giờ, anh ngủ mê hơn năm giờ, ở nơi này hơn năm giờ, Tống Thanh Xuân vẫn luôn canh giữ bên người Tần Dĩ Nam sao?
“Tổng giám đốc Tô, ngài đã tỉnh rồi hả ?” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trình Thanh đi vào, cắt đứt suy nghĩ của Tô Chi Niệm.
Ánh mắt của Tô Chi Niệm nhạt nhìn Trình Thanh một cái, không lên tiếng, chỉ là có chút mệt mỏi dựa vào trên đầu giường.
“Tống giám đốc Tô, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại, trên đầu bị thương nghiêm trọng như vậy?” Trình Thanh vừa lấy thuốc về đặt ở trên bàn, thấy chai nước biển treo ở đó, còn có gần nửa bình, sau đó mới nhấn chuông gọi trên vách tường.
Cô thấy anh không có ý lên tiếng, liền không có hỏi nhiều nữa, nhưng đáy lòng vẫn như cũ có chút sợ.
Hắn là trong thang máy bị người phát hiện, hắn cả áo sơ mi đột nhiên thành màu đỏ như máu, cô ấy là lúc đang suy nghĩ tất cả biện pháp đi tiêu khách hàng hỏa, kết quả nhận được tin tức này, cái gì cũng không để ý, liền trực tiếp đưa hắn tới bệnh viện.
Khi đó hơi thở của anh suy yếu lợi hại, thậm chí cô cho rằng annh sẽ không qua được. . . . . .
Bác sĩ nghe chuông kêu, rất nhanh tới phòng bệnh, kiểm tra cơ thể của Tô Chi Niệm một chút, cũng không đáng lo.
Trình Thanh vẫn mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tô, mấy ngày nay ngài vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát một chút đi?”
Tô Chi Niệm không có lên tiếng, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai nghe đều là giọng nói lo lắng của Tống Thanh Xuân nói với Tần Dĩ Nam.
“Anh Dĩ Nam, anh khó chịu ở đâu à? Anh có khỏe không? Anh biết em không? Anh Dĩ Nam, anh có biết anh làm em sợ muốn chết hay không? Em đi mua cháo, sau đó sẽ đưa tới, anh ăn chút nha. . . . . .”
“Tổng giám đốc Tô?” Trình Thanh lại mở miệng, lời nói của cô còn chưa nói hết, đột nhiên Tô Chi Niệm lạnh lùng nói: “Về nhà!”
“Cái gì?” Trình Thanh sững sờ một chút, thử khuyên: “Tống giám đốc Tô, vết thương còn chưa thay thuốc đó, hơn nữa truyền dịch còn chưa có xong, dù là ngài không nằm viện, tối nay tốt nhất. . . . . .”
Đột nhiên Tô Chi Niệm liền giơ tay lên nhổ br cây kim trên mu bàn tay, không để ý máu chảy ra, vén chăn lên đã đi xuống giường, đi ngang qua Trình Thanh, giọng nói của anh có chút lành lùng: “Về nhà, đưa tôi về nhà!”
-
Tần Dĩ Nam tỉnh lại không bao lâu, biết được tin tức cha Tần và mẹ Tần liền chạy tới bệnh viện.
Có người chăm sóc, Tần Dĩ Nam liền thúc giục Tống Thanh Xuâ luôn túc trực bên mình một buổi chiều về nhà nghỉ ngơi, mẹ Tần và cha Tần cung phụ họa theo.
Tống Thanh Xuân ở lúc chín giờ, cuối cùng từ trong bệnh viện ra ngoài.
Cô móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, thậm chí có nhiều cuộc gọi chưa nhận, trong đó có một là Tô Chi Niệm gọi tới. . . . . .