Chương 823: Cô thật mang thai (3)
Editor: May
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân bổ sung: “Ý tôi là, dị dạng, hoặc là não liệt linh tinh?”
Bác sĩ khoa phụ sản cười : “Hiện tại còn chưa nhìn ra, chỉ có thể kiểm tra có dấu vết sảy thai hay không thôi, muốn xác định đứa bé có vấn đề hay không, ít nhất cần chờ đến lúc bốn tháng hoặc năm tháng, có chút dị dạng, có thể cần đến sáu tháng, hoặc sau khi sinh ra mới có thể biết được.”
“À.” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, cúi cúi đầu, xoay người đi kéo cửa, trước khi cô đi ra ngoài, cô lại quay đầu, hỏi: “Vậy, nếu như sảy thai thì sao?”
“Sảy thai?” Bác sĩ khoa phụ sản nhíu mày: “Không phải cô quyết định muốn đứa bé này sao? Sao còn hỏi sảy thai?”
“Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”
Bác sĩ khoa phụ sản khó hiểu nhìn Tống Thanh Xuân, vẫn giải thích cho cô: “Dưới tình huống bình thường, nếu như quyết định không cần đứa bé, càng sớm phẫu thuật càng tốt, bởi vì như vậy, đối với thân thể người lớn là tốt nhất, thời gian lâu, một khi đứa bé thành hình, nếu làm phẩu thuật sinh non, không nói đến chuyện người lớn sẽ chịu rất nhiều khổ, cũng sẽ có nguy hiểm tính mệnh nhất định.”
Bác sĩ khoa phụ sản giống như nhìn ra Tống Thanh Xuân đang quấn quýt có nên muốn đứa bé này hay không, sau khi nói xong một chuỗi dài, lại bổ sung một câu: “Cho nên, tốt nhất cô sớm hạ quyết định một chút, tận lực đừng vượt qua hai tháng.”
“Cám ơn.”
-
Tin tức mang thai này tới được quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cho Tống Thanh Xuân không chuẩn bị chút nào.
Tống Thanh Xuân rất rõ ràng, nếu cô đã sớm chuẩn bị, cái thai này cũng sẽ không có được.
Tống Thanh Xuân nghĩ, có phải cô và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ là làm trái luân lý, cho nên ông trời cũng không thích cô, nên cho cô một cái trừng phạt như vậy.
Lúc này đã giữa trưa, lúc Tống Thanh Xuân vừa nội tâm quấn quýt vạn phần, vừa đi qua trước cửa một nhà hàng thanh đạm, liền ngừng một chút, quẹo vào, thành thành thật thật gọi một ít thức ăn có dinh dưỡng, cho đứa bé trong bụng ăn no.
Tống Thanh Xuân biết chính mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cục diện tàn nhẫn đó, nhưng cô vẫn luôn không thể làm quyết định này, hơn nữa trước khi chưa hạ quyết định, cô vẫn dựa theo dặn dò của bác sĩ, ngoan ngoãn uống số vitamin B11 và canxi vào.
Tính tiền xong, ra khỏi nhà hàng, Tống Thanh Xuân không có một chút tâm tư đi công ty.
Cô có rất nhiều vấn đề muốn giải quyết, đầu tiên là rốt cuộc có muốn đứa bé này không, tiếp sau là mặc kệ có muốn đứa bé này hay không, Tô Chi Niệm đều có quyền biết, bởi vì anh là cha của đứa bé, cuối cùng dù là cô muốn đứa bé này, rất có thể sẽ xảy đến một bi kịch, hơn nữa cô muốn giải thích với Tống Mạnh Hoa cô có thai như thế nào, sẽ luôn không thể nói với ông, hai đứa con của ông tạo ra đi?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ càng nhức đầu, cô đi mệt, tùy tiện tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nghe âm thanh hỗn loạn chung quanh, cô giơ tay lên xoa xoa mi tâm phát đau.
Tống Thanh Xuân không biết chính mình ngồi cứng đờ bao lâu, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, là Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới, hỏi thăm buổi tối cô muốn ăn cái gì.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nghĩ đến, buổi tối mình có hẹn với anh, hiện tại đầy đầu óc của cô đều là đứa bé trong bụng, đâu còn tâm tư đi nghĩ ăn cái gì, cô nhìn chăm chú điện thoại di động sững sờ rất lâu, cuối cùng đáp một câu: “Hôm nay em không đi làm, đi công ty anh trước, gặp mặt rồi nói.”
Tô Chi Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh, có lẽ anh rất bận, chỉ có một chữ: “Được.”
Tống Thanh Xuân than thở một hơi, nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi ven đường đón xe, liền nghe được nơi không xa truyền tới một tiếng kêu chói tai, cô bất giác quay đầu, nhìn thấy...