Cô cảm thấy thân thể anh cứng đờ, sau đó chợt gia tăng lực đạo, liều mạng dùng sức ôm cô vào trong ngực của mình.
Anh ôm cô có chút đau, cô muốn hơi tránh ra một chút, nhưng còn chưa dịch ra anh đã cúi đầu vùi mặt vào hõm vai của cô cười khẽ một tiếng, sau đó dùng đầu cọ xát đầu của cô, lại khẽ cười, giống như gặp được chuyện rất vui vẻ.
Động tác muốn tránh ra của Tống Thanh Xuân chợt dừng lại, cô dừng vài giây, mới nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Đầu anh tựa vào trên vai của cô, lông mi dài rủ xuống, mặt mày giãn ra, khóe môi tái nhợt không có tí huyết sắc nào bởi vì nhếch mép cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
Anh cười như vậy giống như ánh nắng mặt trời trong giữa trưa ngày hè, cực kỳ sáng lạng rực rỡ.
Anh như vậy và anh trong ngày thường tưởng như là hai người khác nhau, toàn thân trên dưới đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa, làm cho người ta cảm thấy ấm áp và bình dị gần gũi, không giống như trước đây, rõ ràng ngay trước mắt, nhưng lại cảm thấy khoảng cách quá xa không thể chạm đến.
Tống Thanh Xuân nhất thời nhìn ngẫn người.
Đúng là anh đang cười, khóe môi từ từ dừng lại: “Thật muốn có thể ôm em cả đời thế này. . . . . . Nhưng tôi biết, em không muốn, thậm chí trong lòng em hận tôi, hận không thể cách tôi thật xa, đúng không?”
“Tôi tìm em nhiều năm như vậy, tại sao em không nhớ tôi chứ?”
Vẻ mặt của anh trong giây phút này giống như bị bao phủ một tầng sương mù, trở nên có chút hoảng hốt, anh thu lại cánh tay ôm lấy cô, không nói chuyện nữa, chỉ là không tiếng động siết chặt lấy cô.
Cái ôm này, giống như đêm đó anh nói với cô: “Tôi sẽ không gặp mặt cô nữa” khi ánh mắt kia nhìn về phía cô làm cho cô có chút hốt hoảng không nói nên lời.
Tống Thanh Xuân căn bản không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói cái gì, cô nhìn anh nhắm hai mắt lại vẻ mặt có chút mơ màng, cô liền nghĩ có thể bởi vì anh phát sốt nên nói nhảm, nhưng từ vẻ mặt và từng câu nói của anh, cô cảm thấy dường như anh đang nói cho chính mình nghe, thế nhưng anh nói cô quên anh, lại không giống như đang nói với mình.
Bên trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Không biết qua bao lâu, lại dùng lời nhỏ nhẹ nói ra: “. . . . . . Bất quá không sao, có thể ôm em một lần như vậy cũng đã đủ rồi.”
Nói xong, anh liền chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm Tống Thanh Xuân ra, sau đó duỗi tay nắm lấy cánh tay cô đang ôm eo mình dịch ra từ từ.
Anh rất muốn có thể ôm cô như vậy, ôm thật lâu, nhưng cho dù anh bệnh nặng ý thức mơ hồ, anh cũng không dám ôm cô quá lâu.
Anh thả lại tay cô về bên cạnh cô, cả người xê dịch về bên khác của giường, kéo ra khoảng cách nhất định với cô, sau đó mới mở miệng nói: “Cám ơn . . . . .”
Khóe môi của anh mở ra một đường cong rất mềm mại, cười rất thật tâm, cái ôm ngắn ngủi vừa rồi giống như anh lấy được toàn thế giới, vô cùng thỏa mãn, vô cùng vừa lòng.
Nụ cười vui vẻ của anh xem ra thật giống như phát ra từ nội tâm, nhưng không biết vì sao, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy đằng sau nụ cười của anh cất giấu thương cảm vô tận, làm cho lòng cô đau buốt theo.
Cô rõ ràng ghét nhất cũng sợ nhất anh đến gần, khi anh buông lỏng cô ra, cô nên quay người bỏ chạy cách xa phòng ngủ của anh, vậy mà vừa rồi cô như bị ma xui quỷ khiến nằm vào trong lòng của anh.