Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 931: Chương 931: Dẫn rắn ra khỏi hang (4)




Chương 934: Dẫn rắn ra khỏi hang (4)

Editor: May

Tắm nước lạnh đến cuối cùng, cũng không có được một chút tác dụng.

Tô Chi Niệm tâm viên ý mã (Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác), làm sao cũng không ngủ, nằm ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, ngửi hương khí nhàn nhạt phát ra từ trên người cô, suy nghĩ quấn quanh cả một đêm, lại lăn lộn sôi trào lên.

Tô Chi Niệm dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại di động, bắt đầu chuyển dời ý nghĩ.

Điện thoại di động phát ra ánh sáng yếu ớt, quấy nhiễu Tống Thanh Xuân vốn không có ngủ say.

Tô Chi Niệm phát hiện được cô gái bên cạnh nhúc nhích, nghiêng đầu một chút, nhìn thấy cô trợn tròn mắt, đang nhìn chính mình, liền vội vàng bấm tối điện thoại di động: “Ồn ào đến em?”

Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, Tô Chi Niệm nằm xuống, ôm Tống Thanh Xuân vào trong lòng.

Thân thể luôn không có ổn định, nóng bỏng nhanh chóng cháy lên.

“Tô Chi Niệm... Không được...” Tống Thanh Xuân lên tiếng nhắc nhở, lời nói còn chưa nói xong, liền bị Tô Chi Niệm cúi người, ngăn chặn môi.

Anh hôn đến mềm mại mà lại triền miên, tay còn chụp lên ngực cô

Không khí trong phòng dần dần trở nên hơi ngưng trệ.

Tống Thanh Xuân né tránh môi Tô Chi Niệm, tiếp tục ngăn trở: “... Ba tháng trước, không được ...”

Môi anh, theo mặt cô, chuyển đến bên tai cô, nhẹ nhàng ngậm chặt dái tai của cô, môi của cô.

Toàn thân Tống Thanh Xuân run cầm cập một chút, lời nói đã nói đến phân nửa, liền bỗng dưng ngừng lại.

Tay sờ da thịt cô của Tô Chi Niệm, hướng về phía eo cô, thăm dò đến tay nhỏ của cô, nắm chặt, chuyển đến bụng mình, sau đó dời xuống, cầm lấy tay cô, nắm chặt anh.

Lòng bàn tay mềm mại và âm ấm của cô, khiến cho toàn thân anh rùng mình, hơi thở dán bên dái tai cô, trở nên đặc biệt không ổn định, anh vừa phun khí nóng lên cổ cô, vừa nhẹ nhàng nói nhỏ: “Đình Đình, giúp đỡ anh, nha?”

Anh còn chưa nhận được sự đồng ý của cô, liền đã nắm tay cô, lúc chậm lúc nặng, động lên từng chút.

...

Cho dù không phải hoan ái chân chân chính chính, vào lúc kết thúc, Tô Chi Niệm vẫn đạt được vừa lòng và thõa mãn, lan tràn từ đáy lòng đến chỗ sâu trong xương tủy.

Tính kỹ một chút, sau khi anh và cô thật lòng yêu nhau, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy.

Tô Chi Niệm hôn e lệ rụt rè một chút, nhắm mắt lại chậm chạp không chịu rời khỏi trán Tống Thanh Xuân, sau đó lại mổ mổ sợi tóc của cô, hôn cánh môi của cô, mới lưu luyến không rời chuyển dời từ trên người của cô, đi nhà vệ sinh, lấy khăn lông nóng ẩm, đi ra giúp lau sạch sẽ thứ lây dính trên tay và làn da Tống Thanh Xuân, sau đó đổi vỏ chăn khăn trải giường mới, sau khi đắp kín mền cho Tống Thanh Xuân, mới đi ra phòng tắm, vui sướng dạt dào tắm nước nóng.

Sau khi đi ra, Tống Thanh Xuân co rụt ở trong chăn đệm, giống như là ngủ, Tô Chi Niệm nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, động tác muốn bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, vén chăn lên, nằm ở bên người cô.

Anh đưa tay ra, lúc ôm cô vào trong lòng, mới biết cô còn chưa ngủ.

Đêm đã khuya, cũng rất yên tĩnh, trải qua yêu không tính là yêu vừa rồi, tâm anh và cô, vô hình được kéo lại gần rất nhiều.

Tống Thanh Xuân gối trên lồng ngực Tô Chi Niệm, nghe tiếng tim đập thình thịch thình thịch, mạnh mẽ có lực, nhịn không được ôm eo anh, câu được câu không nói chuyện phiếm với anh.

Bọn anh tán gẫu rất nhiều rất nhiều, luôn tán gẫu đến cơn buồn ngủ đột kích, hai người ôm chặt nhau cùng nhập mộng.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, lúc này bọn họ ngọt ngào ôm nhau ngủ, tỉnh lại liền nghe thấy hai tin tức không tốt liên tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.