Chương 539: Đây là anh cho tôi? (5)
Editor: May
Sáu năm trước, không có tặng nhẫn ra ngoài.
Sáu năm sau, anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này, nhìn cả một buổi chiều, vẫn không tặng ra ngoài được.
Bởi vì lần sáu năm sau này, anh chỉ có thể làm, chỉ là... nhẫn tâm.
Tô Chi Niệm gần như không có ăn uống gì cả ngày hôm nay, cũng không có phát hiện thấy đói, anh luôn ngồi yên ở trong phòng làm việc đến mười giờ, mới lấy chiếc nhẫn từ trên ngón tay nhỏ xuống, để vào trong hộp, sau đó nhét vào trong túi quần, lấy chìa khóa xe, đứng dậy, rời khỏi công ty.
Tô Chi Niệm vòng quanh Nhị Hoàn một vòng, mới quẹo từ trên cao tốc xuống đường về nhà.
Lồng ngực anh ngột ngạt lợi hại, đi ngang qua trên một con đường rơi đầy lá cây bạch quả, anh hạ cửa xe sổ xe xuống, gió lạnh đêm mùa thu, từ từ thổi vào trong xe, còn mang vào một hai chiếc lá, khiến cho hô hấp của anh thông thuận một chút.
Lúc xe lái đến cửa tiểu khu, đã là mười một giờ, cửa lớn đã đóng, anh nhấn còi, nhân viên công tác ngồi ở trong phòng trực ban vội vàng mở cửa, xuyên qua cửa sổ hạ xuống nhìn thấy gò má của anh, còn khuôn mặt vui cười chào hỏi một tiếng với anh: “Tô tiên sinh, ngài trở về rồi?”
Tô Chi Niệm không thốt ra, nhìn thẳng vào con đường trước mặt, khẽ gật đầu, chờ cửa mở ra, liền giẫm ga, vọt vào bên trong.
Xe vòng qua một cái lại một cái biệt thự, cuối cùng quẹo đến trên con đường chỗ ở biệt thự của anh.
Lúc sắp đến cửa nhà, anh mới dùng sức giẫm ga một chút.
Xe vội vàng ngừng lại, lốp xe ma sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, ở ban đêm an tĩnh, lộ ra đặc biệt đột ngột.
Tay kéo phanh một cái, Tô Chi Niệm chuẩn bị xuống xe đi nhập mật mã vào cửa lớn biệt thự, chỉ là đầu ngón tay thon dài xinh đẹp của anh vừa đụng tới cửa xe, bên tai liền nghe được tiếng hít thở quen thuộc, mi tâm của anh cau chặt một chút, liền xuyên qua cửa sổ xe nhìn lại bốn phía, sau đó nhìn thấy Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở một góc cửa lớn.
Cô đã nghe thấy tiếng xe của anh, ngẩng đầu, đang xuyên qua kính chắn gió nhìn anh chăm chú.
Trên người cô mặc vẫn là một bộ quần áo ngày hôm qua, có lẽ sau khi tỉnh lại từ phòng khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, vẫn chưa về nhà.
Không biết rốt cuộc cô đã ở cửa chờ anh bao lâu, Tô Chi Niệm nghĩ, hẳn là thời gian không ngắn, bởi vì vào lúc cô thấy anh, rõ ràng muốn đứng lên từ trên mặt đất, nhưng có thể mỏi tê chân, nhìn tư thế đứng lên có chút cứng đờ.
Cuối cùng, Tống Thanh Xuân đỡ hàng rào, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Cô không có đi lên trước, chỉ là đứng an tĩnh ở chỗ cũ, ánh mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm anh.
Tô Chi Niệm mượn ánh đèn đường mơ hồ, nhìn thấy trong lòng bàn tay cô nắm một cái hộp.
Cô đứng ngoài xe, anh ngồi ở trong xe.
Hai người ai cũng không động, cứ yên tĩnh giằng co như vậy.
Qua khoảng năm phút, Tô Chi Niệm mới thu tầm mắt trở về, sau đó nhẹ nhàng đẩy mở cửa xe, một thân tao nhã xuống xe.
Anh ném một tay lên cửa xe, sắc mặt bình tĩnh cầm chìa khóa xe, đi từng bước một rất là vững vàng đi về phía cô.
Lúc Tô Chi Niệm cách Tống Thanh Xuân còn khoảng một mét, liền ngừng lại.
Anh trước là cúi khép mí mắt, sau đó liền giơ tay lên, nhấn mật mã vào khóa mật mã bên cạnh, theo một tiếng “cạch” mở cửa vang lên, anh mới quay đầu, ngữ khí rất đạm hỏi cô: “Có muốn đi vào không?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút khẩn trương dùng sức nắm cái hộp trong tay hai lần.