Chương 692: Độ cao 80 mét, anh bồi cô rơi xuống (2)
Editor: May
Tô Chi Niệm đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó anh liền nghe thấy tiếng anh Khôn truyền tới lần nữa: “... Chỉ cần Tô Chi Niệm cản trở đó không ở đây, tất cả đều dễ nói chuyện...”
Hắn ta giống như là nói chuyện khi đang lái xe, âm điệu nói chuyện càng ngày càng thấp, đoạn phía sau, Tô Chi Niệm hoàn toàn nghe không rõ hắn ta đang nói cái gì.
Anh gần như là không có bất kỳ suy nghĩ nào, liền chạy về phía nguồn gốc tiếng nói của anh Khôn, anh từ một phía này của sân bay, dưới cái nhìn soi mói của người đến người đi, giống như là thi chạy trăm mét, vẫn luôn chạy đến một chỗ khác của sân bay, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghe thấy tiếng nói của anh Khôn cách ở một khoảng cách rất rất xa, từng đợt từng đợt yếu ớt truyền tới: “... Tôi lập tức liền đến Kim Lăng, một tiếng đồng hồ... cho... Một tiếng đồng hồ...”
“Sau một tiếng... Tôi cam đoan tin tức thiên kim... Tống thị, nữ TW... rơi lầu... từ Thủy...các... Đại giang nam bắc...”
Tô Chi Niệm dùng hết tất cả tập trung sức lực, cũng chỉ nghe được mấy chữ này.
Nhưng, ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh Khôn rất rõ ràng, ở trong một tiếng đồng hồ, hắn ta sẽ khiến cho Tống Thanh Xuân rơi lầu bỏ mình...
Tô Chi Niệm cảm giác được lông tơ sau cổ mình đều dựng thẳng lên, trái tim anh thình thịch bắt đầu gia tăng tốc độ, ngay cả huyệt thái dương cũng nhảy thình thịch dựng lên.
Đầu óc anh chuyển rất nhanh, quanh quẩn lời nói vừa mới nghe được ở trong đầu hai lần, sau đó đoán ra được, lúc này Tống Thanh Xuân nên hẳn là đang ăn cơm ở Kim Lăng.
Tô Chi Niệm bất giác đưa tay ra muốn tìm điện thoại di động, lúc này mới phát hiện chính mình gấp gáp đi ra từ trong phòng khách quý, để quên điện thoại di động ở trên chỗ ngồi, anh lại vội vàng nhanh chóng quay trở lại phòng khách quý.
Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay mở khóa, run rẩy đặc biệt lợi hại.
Lúc này anh hoàn toàn không có thời gian để lo những không vui giữa mình và Tống Thanh Xuân, anh cũng không có nhấn vào sổ danh bạ, trực tiếp nhận số điện thoại của cô lên trên bàn phím, nhanh chóng gọi đi.
Điện thoại tiếp thông, vang nhiều tiếng, đều không có người tiếp nghe, Tô Chi Niệm nôn nóng nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ sát đất, hoàn toàn không có tâm tư đi nghĩ hành lý của mình và chuyến bay sắp cất cánh, trực tiếp liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài phi trường.
Trên đường đi, Tô Chi Niệm không biết chính mình không cẩn thận đụng phải bao nhiêu người, nói bao nhiêu câu thực xin lỗi, lúc anh lao ra sân bay, chạy về phía bãi đỗ xe đối diện, cuối cùng điện thoại của Tống Thanh Xuân liền được tiếp nghe.
Tô Chi Niệm phập phồng lo sợ, bức thiết muốn xác nhận lúc này Tống Thanh Xuân an toàn, vào một khắc điện thoại tiếp thông, anh liền lập tức nôn nóng gọi tên cô: “Thanh Xuân?”
Nhưng mà, trong điện thoại truyền tới không phải an tĩnh của Tống Thanh Xuân, cũng không phải cô đạm mạc đáp lại, mà là một tiếng “Á” trầm thấp và dồn dập, theo sau chính là tiếng ô ô rất yếu ớt.
Đó là tiếng của cô, giống như là bị người bịt miệng.
“Thanh Xuân? Tống Thanh Xuân?” Tô Chi Niệm liên tiếp gọi tên Tống Thanh Xuân nhiều lần, nhưng mà đáp lại anh lại là tiếng “cạch” điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó nữa, nhưng sau khi điện thoại cúp đi, liền có tín hiệu báo bận.
Âm thanh vừa rồi trong điện thoại của cô, là cô đã xảy ra chuyện?
Theo ý nghĩ này rơi xuống, có mồ hôi lạnh chảy xuống theo má của Tô Chi Niệm, anh không có nhìn đường, lúc qua đường cái, suýt nữa bị một chiếc xe đụng phải.
Anh vừa thở hồng hộc chạy đến bãi đổ xe, vừa gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Nhưng mà, điện thoại của Tần Dĩ Nam, chậm chạp không có người nhận nghe, thậm chí vào lúc anh mở cửa xe, ngồi lên xe, điện thoại của Tần Dĩ Nam còn tự động tắt máy.