Chương 361: Dừng ở răng môi, giấu diếm khắp năm tháng (1)
Editor: May
“... Dù sao là con gái, nhiều lần đều suýt nữa bị người hại mất mạng, áp lực tâm lý khẳng định là rất lớn ...”
“... Từ nhỏ, anh và cô ấy đã cùng nhau lớn lên, quan hệ vẫn luôn rất tốt, tôi nghĩ anh có thể rất quan tâm cô ấy.”
“Cám ơn Tô tổng nhắc nhở.” Tần Dĩ Nam trầm mặc một lúc lâu, tiếp tục bổ sung một câu: “Gần đây công việc bận rộn, có một số việc, là tôi sơ suất.”
Từ đầu đến cuối, cánh tay Tô Chi Niệm đều đụng vào cánh tay Tần Dĩ Nam, anh biết, trên thực tế, lời nói bởi vì công việc bận rộn nên không lo nghĩ cho Tống Thanh Xuân trong miệng Tần Dĩ Nam, là bởi vì bận về nói yêu đương với Đường Noãn.
Chẳng qua mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Tô Chi Niệm còn biết từ đáy lòng của Tần Dĩ Nam, những lời anh ta vừa mới nói với mình là thật sự rất lo lắng cho Tống Thanh Xuân, hơn nữa còn nghĩ muốn rút ra nhiều thời gian ở bên cô...
Mục đích ban đầu anh hẹn anh ta nói chuyện chính là hy vọng anh có thể quan tâm Tống Thanh Xuân nhiều một chút, mục đích đã đạt được, anh cũng không cần nhiều lời nữa, trực tiếp ngừng nói chuyện: “Buổi họp báo sẽ lập tức bắt đầu, nếu như Tần tiên sinh có chuyện gì, liền đi vào trước đi.”
“Vậy tôi đi vào trước ...” Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, trước khi rời đi, lại nói cảm ơn lần nữa với Tô Chi Niệm: “Cám ơn Tô tổng nói những câu kia với tôi.”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không lên tiếng, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam rời khỏi ban công, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt trời nơi chân trời, sững sờ rất lâu, thẳng đến khi buổi họp báo bắt đầu, Trình Thanh Thông tới đây gọi anh, anh mới thu hồi tầm mắt, khuôn mặt bình thường như nước đi vào hội trường.
Buổi họp báo kết thúc lúc năm giờ, kế tiếp là tiệc tối, Tô Chi Niệm không ở lại quá lâu, trực tiếp rời đi.
Lên xe, Trình Thanh Thông thấy thời gian còn sớm, theo quán tính hỏi một câu: “Tô tổng, về công ty sao?”
Qua khoảng ba giây, Tô Chi Niệm lắc đầu một cái: “Đưa tôi về nhà.”
-
Tống Thanh Xuân không nghĩ tới hôm nay vừa về nhà liền có thể thấy Tô Chi Niệm, tuy rằng hai người giao lưu không nhiều, ăn xong cơm chiều, Tô Chi Niệm liền vào thư phòng, nhưng Tống Thanh Xuân lại hoàn toàn không cảm thấy quạnh quẽ cô đơn giống như buổi tối hai ngày trước, thậm chí sau bữa cơm, còn nằm ở trên giường, xem bù lại một lần bộ phim truyền hình mình bỏ qua mấy ngày nay.
Chờ đến khi cô xem xong mấy tập mới cập nhật, đã quá mười hai giờ rạng sáng, Tống Thanh Xuân đi nhà vệ sinh một chuyến, thời điểm trở về đặt đồng hồ báo thức, lưu ý đến ngày tháng là ngày 4 tháng 3.
Ngày 10 tháng 3... Chính là ngày cuối trong hợp đồng giữa anh và cô.
Cũng chính là nói, ngày cô ở lại biệt thự của anh, chỉ còn lại bảy ngày...
Vốn Tống Thanh Xuân có chút buồn ngủ, tâm tình bỗng chốc trở nên hơi suy sụp, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không thể ngủ.
Qua một lúc không lâu, cô nghe thấy âm thanh cửa thư phòng mở ra, âm thanh Tô Chi Niệm đi qua hành lang bên ngoài, còn có tiếng anh đóng cửa phòng ngủ... Sau đó, cả căn biệt thự trở nên càng thêm an tĩnh, cô cũng trở nên càng thêm tỉnh táo.
Cô không biết chính mình trợn tròn mắt, an tĩnh nằm bao lâu, vẫn luôn cảm thấy càng nằm ngực càng khó chịu, giống như là có vật gì đó đang đè ép ở phía trên, nặng đến càng về sau cô càng không thở nổi, cuối cùng liền vén chăn lên, lặng lẽ xuống giường, khoác một áo khoác dầy một chút, đi đến ban công.
Tuy rằng đã lập xuân, nhưng nhiệt độ nửa đêm vẫn thấp đến dọa người, Tống Thanh Xuân đứng không đầy một lát, liền bị đông cứng đến toàn thân run lên, thời điểm cô vừa mới chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên liền nghe thấy trong phòng ngủ sát vách truyền tới tiếng của Tô Chi Niệm.