Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 577: Chương 577: Giận đỏ mặt vì hồng nhan (7)




Chương 577: Giận đỏ mặt vì hồng nhan (7)

Editor: May

Này loại tuyệt vọng cực kỳ giống như mấy ngày đầu năm, cô ở trên hoạt động của xí nghiệp Tống thị, bị người bắt cóc, sau đó ở trên đường cái không một bóng người, cô trơ mắt nhìn Tần Dĩ Nam bị người cường ngạnh đánh ngất xỉu, lại trơ mắt nhìn người cầm lấy dao nhỏ đâm về ngực của mình.

Lúc đó và hiện tại thật cực kỳ giống nhau, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại không thể dùng một chút sức lực.

Nhưng lúc đó cô chỉ chết, chết liền kết thúc hết, nhưng mà lần này thì sao? Nếu như cô thật bị người làm bẩn ...

Tống Thanh Xuân chỉ vừa suy nghĩ một chút, liền đã cảm thấy sống không bằng chết, cô cũng không còn có thời gian để lo tôn nghiêm, thấp giọng khẩn cầu Minh tinh họ Dương.

Nhưng mặc cho trong miệng cô nói nhiều lời hay hơn nữa, từ đầu đến cuối hắn đều không có ý tứ dừng tay.

Rượu trong ly không hề nhiều, tuyệt đại đa số đều bị rơi ở trên mặt Tống Thanh Xuân và trên mặt đất.

Ly rượu không còn, Minh tinh họ Dương liền khẩn cấp vội vã lại đề lên thân thể Tống Thanh Xuân lần nữa.

Cô cảm giác được tay hắn dao động ở trên người cô, còn có môi của hắn... Tống Thanh Xuân chưa từng cảm thấy mình bẩn thỉu như vậy, bẩn đến mức toàn thân cô đều bắt đầu co giật lên, tuyệt vọng nơi đáy lòng trở nên càng ngày càng nồng đậm, tiếng cầu xin tha trong miệng cô cũng dần dần biến mất không còn tăm hơi.

Cô ngơ ngẩn nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn chằm chằm trần nhà, vừa rơi lệ, vừa nghĩ mình nên làm thế nào?

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không có dũng khí đi tiếp nhận, đến cuối cùng đáy lòng cô đã hiện ra một cổ ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.

Cho dù cô chết, cũng không muốn bị người bắt nạt như vậy...

Chết... Cái chữ này quanh quẩn trong đầu cô, nước mắt nơi khóe mắt cô liền ngừng chảy, trong lúc bi thương tuyệt vọng nhất, cô nhất thời hạ quyết tâm, cô nuốt ngụm nước miếng, ngữ điệu đặc biệt đặc biệt nhẹ nhàng chậm chạp hô một tiếng “Tô Chi Niệm”, nước mắt đã ngừng nơi đáy mắt cô, theo tiếng nói của cô rơi xuống, lăn xuống lần nữa.

“Tô Chi Niệm... hẹn gặp lại...” Cô thì thào phun xong mấy chữ này, liền nhắm hai mắt lại, sau đó mang theo vài phần cự tuyệt dùng sức cắn lên đầu lưỡi của mình...

---

Theo một tiếng phanh gấp chói tai, xe Tô Chi Niệm vòng vo dừng ở ven đường.

Anh đẩy cửa xe ra, hoàn toàn không để ý đến phục vụ tiến lên chào hỏi mình, trực tiếp bước vào đại sảnh, anh vừa tập trung tinh thần tìm kiếm âm thanh của Tống Thanh Xuân, vừa sải bước chân bước về phía thang máy.

Kim Bích Huy Hoàng vốn chính là thiên đường ban đêm, lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất, âm thanh nhiều đến không đếm được.

Tô Chi Niệm tìm rất lâu, đều không tìm được âm thanh của Tống Thanh Xuân.

Loại kinh hoảng và khiếp sợ kia, đè nén hô hấp của anh đến có chút không thoải mái, anh vừa tiếp tục tìm âm thanh Tống Thanh Xuân, vừa lần lượt cưỡng ép đẩy cửa phòng bao ra, tìm kiếm.

Tô Chi Niệm không biết rốt cuộc mình tìm qua bao nhiêu căn phòng bao, cũng không biết chính mình bị khách trong phòng mắng bao nhiêu câu bệnh thần kinh, anh chỉ biết, càng tìm đáy lòng của anh càng kinh hoảng, vào lúc anh đang chuẩn bị lên lầu ba, bên tai bỗng nhiên liền nghe thấy âm thanh của Tống Thanh Xuân.

Rất thấp, rất nhẹ.

Nhưng thính lực của anh vượt qua người thường, lại vẫn nghe được rành mạch rõ ràng.

Cô gọi là tên anh.

Tô Chi Niệm...

Tâm Tô Chi Niệm giống như là bị vật gì đó hung hăng níu chặt, chớp mắt dừng ở chỗ cũ, hết sức chăm chú đi nhận rõ nơi âm thanh phát tới.

Tô Chi Niệm... Lại là một tiếng tên anh, là truyền tới ở trên lầu... Tô Chi Niệm nhanh chóng đẩy cửa đường khẩn cấp ở một bên ra, theo cầu thang chạy lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.