Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 878: Chương 878: Hóa ra chúng ta có thể yêu nhau (1)




Chương 879: Hóa ra chúng ta có thể yêu nhau (1)

Editor: May

Bóng đêm vừa mới phủ xuống, cửa chính khí phái của câu lạc bộ kinh thành đã tụ đầy phóng viên mỗi một đài truyền thông, lúc này khách quý đều còn chưa bắt đầu vào tiệc, đèn nháy cũng đã mập mờ không ngừng.

Tống Thanh Xuân là cùng theo Tống Mạnh Hoa tới đây , xe vừa ngừng ổn ở đoạn cuối thảm đỏ, cửa xe còn chưa mở ra, phóng viên đã nhận được tin tức, liền lao về phía xe.

Tống Thanh Xuân nâng váy, khom người vừa bước xuống từ trên xe, liền bị đèn sân khấu và tất cả tiếng răng rắc vây quanh.

Cô duy trì nụ cười nhạt tự nhiên hào phóng, dìu đỡ Tống Mạnh Hoa, dưới đủ kiểu máy chụp hình, tao nhã thong dong giẫm thảm đỏ, bước vào hội trường ánh đèn lộng lẫy.

Tất cả câu lạc bộ kinh thành được xí nghiệp Tống thị dùng một khoản bao hết, hội trường là do một tay Phương Nhu xử lý, bố trí giống như cung điện Thủy Tinh rất xa hoa chói mắt.

Trong hội trường rộng lớn một trăm mét, đã tụ tập một nửa hào môn thế gia của thành Bắc Kinh.

Mỗi người đều trang phục lộng lẫy đi tới, tụ hợp lại một chỗ, tươi cười dào dạt, bàn luận rộng rãi.

Tiến vào hội trường, Tống Thanh Xuân theo Tống Mạnh Hoa không ngây ngô bao lâu, quản gia liền đến, theo Tống Mạnh Hoa, đi gặp những người bạn lâu năm của ông.

Tống Thanh Xuân rãnh rỗi, bưng một ly nước sạch, chậm rãi đi một bước về phía đám danh viện trong yến hội

Tống Thanh Xuân đứng cùng những cô gái trẻ tuổi ăn mặc tỉ mỉ chải chuốt còn chưa tán gẫu được hai câu, cửa liền truyền tới sóng to gió lớn, cô và những cô gái khác cùng theo bản năng quay đầu, Tô Chi Niệm một thân âu phục màu đen, ở dưới vây quanh của phóng viên mỗi một đài truyền thông, bước vào hiện trường yến hội.

Có phóng viên đuổi theo anh phỏng vấn, bị ngăn ở ngoài hiện trường, còn không chết tâm duỗi thẳng cánh tay, giơ microphone kêu gào ở phía sau lưng anh.

Tô Chi Niệm giống như đã quen thuộc bị nhìn chăm chú như vậy từ lâu, sắc mặt lãnh đạm bình tĩnh bước bước chân không nhanh không chậm, đi vào trong, thẳng đến đi khi đến dưới ánh đèn thủy tinh chính giữa đại sảnh hội trường, mới chuyển đầu nhìn lên bốn phía, giống như là đang tìm kiếm cái gì.

Thẳng đến khi tầm mắt của anh, đối diện tầm mắt Tống Thanh Xuân, động tác tìm kiếm của anh mới dừng lại, anh trước hơi gật đầu với cô một chút, rồi mới hàn huyên với quý tộc đã vây quanh tiến lên chào hỏi với anh.

Cách lúc bắt đầu tiệc tròn năm còn có nửa tiếng, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đều có các vòng xã giao cần giao thiệp, hai người vẫn luôn không có chạm mặt, cũng không có trò chuyện nào.

Trong mấy danh viện quen biết với Tống Thanh Xuân, có hai bé cưng vừa đầy tháng, mọi người đứng chung một chỗ, người mới làm mẹ bọn họ, mỗi câu đều không rời khỏi bé cưng, ngay cả chuyện bé cưng đi tiểu khiến các cô mua mấy vạn tã giấy, cũng đều có thể nói đầy hạnh phúc thỏa mãn.

Tống Thanh Xuân mỉm cười đứng ở một bên, từ đầu đến cuối đều bảo trì trầm mặc không tiếp chuyện, nhưng tay cô, lại bất giác lặng lẽ vuốt ve bụng dưới của mình.

Qua mười mấy tiếng nữa, cô và bé cưng của cô, liền phải vĩnh viễn cách biệt chân trời.

Tống Thanh Xuân rũ mắt xuống, che ảm đạm nơi đáy mắt lại, trong nháy mắt tâm tình liền suy sụp đến cực hạn.

Cô miễn cưỡng ổn định thân thể, đứng nghe một lát, liền lặng yên không một tiếng động rút thân ra, tìm một góc, ngồi xuống.

Tống Thanh Xuân ngồi một mình lẻ loi cô đơn không đến nửa phút, điện thoại di động trong túi xách liền chấn động một cái, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới.

Cô bất giác quay đầu, nhìn thấy toàn thân Tô Chi Niệm vây quanh mấy người đàn ông quần áo giày da, tư thế anh tao nhã dựa vào quầy bar, đối mặt với đoàn người nói chuyện say sưa, cúi đầu, đang ấn điện thoại di động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.