Đường Noãn ra tay vô cùng bất ngờ, tốc độ lại rất nhanh khiến Tống Thanh Xuân trở tay không kịp, làm cô hoàn toàn không có thời gian phản ứng cùng
trốn tránh.
Mắt thấy tay Đường Noãn sắp đụng đến mặt của Tống Thanh
Xuân, Tống Thanh Xuân theo bản năng nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ có sức
gió đánh về phía má trái của mình, sau đó bên tai vang lên âm thanh cái
tát vang dội.
“Bốp...”
Âm thanh rất trong trẻo, vô cùng sắc bén chói tai ở trong toilet yên tĩnh này.
Trong nháy mắt Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh này, trái tim cũng ngừng đập theo.
Cô nhắm mắt lại ước chừng nửa phút mới thao bản nâng giơ tay lên che má trái của mình.
Đang trong ấn tượng của cô, đừng nói là bị đánh, ngay cả số lần bị mắng cũng không quá ba lần.
Nhưng bây giờ, cô Đường Noãn như vậy đánh một bạt tai trắng trợn như vậy.
Hơn nữa nghe âm thanh kia, cũng khiến cô cảm thấy đau...
Một nổi khuất nhục và tức giận không có cách nào nói nên lời chạy thẳng từ
lòng bàn chân lên đầu của cô, ngực cô bắt đầu phập phồng sau đó Tống
Thanh Xuân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần tức giận,
không hề nghĩ ngợi giơ tay lên phản kích lại lên lại Đường Noãn: “Đường
Noãn, cô...”
Lời chửi mắng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, cả người cô giống như bị mặc định, trong nháy mắt bất động tại chỗ.
Cô nhìn chằm chằm vào Đường Noãn không có chút phản ứng ở trước mặt, qua
một hồi lâu, cô mới khẽ chớp mắt một cái, sau đó lại chớp mắt, tin chắc
mình không nhìn lầm, lúc này mới mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu
nhìn về phía cái gương.
Tống Thanh Xuân buông tay che má trái xuống,
cô nhìn rõ hai má của mình, trắng nõn trơn bóng, hoàn toàn không có dấu
vết bị đánh, còn Đường Noãn đứng bên cạnh, trên má phải có năm dấu tay,
rõ ràng vô cùng, có lẽ cô ta dùng toàn bộ sức lực, những dấu tay kia đã
bầm tím.
Đôi mắt to đen nhánh của Tống Thanh Xuân nhìn qua tấm gương, từ má phải của Đường Noãn sang má trái của mình, sau đó lại từ má trái
của mình chuyển về má phải Đường Noãn, qua lại hồi lâu nhiều lần, đầu óc mới chậm rãi chuyển động.
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Không phải Đường Noãn ra tay đánh cô sao? Tại sao trên mặt Đường Noãn lại có dấu tay? Còn trên mặt cô lại không hề gì?
Đây có phải là đang nằm mơ không?
Tống Thanh Xuân không nhịn được giơ tay lên, vuốt vuốt má trái của mình,
không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, điều này nói rõ vừa rồi cô
không bị đánh.
Trong toilet này, hiện tại chỉ có hai người cô và
Đường Noãn, cô có thể hết sức khẳng định chắc chắn cùng chính xác vừa
rồi mình không có ra tay, cho nên... một tát trên mặt Đường Noãn, là do
chính cô ta tự đánh lên.
Coi như sau khi cô ta tự mình ra tay, sợ gây lớn chuyện, muốn thu tay lại vậy cũng không thể tự mình đánh mình chứ?
Hơn nữa, một cái tát này, cô cũng không thể tát cô ta nha?
Cô nghĩ mãi nghĩ không ra, sau lại chuyển cái tát có sức lực lớn như vậy sang trên mặt mình?
Chẵng lẽ Đường Noãn có bệnh tâm thần? Nhưng, nhìn cô ta hình như rất bình thường mà...
Chẳng lẽ đây là câu nói trong truyền thuyết, kẻ hèn hạ ắt có trời phạt?
Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng ý nghĩ nào cũng
đều khiến cô nghĩ không ra tại sao lúc Đường Noãn đáng cô lại đánh ngược lại cho mình một tát.
Đường Noãn đứng nguyên tại chỗ tròn hai phút
mới sực tỉnh giơ tay lên, đụng đụng mặt của mình, sau đó cô ta cảm nhận
được một trận đau đớn tan lòng nát dạ, tiếp đó miệng cũng theo bản năng
liệt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía gương.